Page 217 - MuDoso78
P. 217

Mũ Đỏ 78                      216

        Tây, đổ ra mua sắm. Thấy chúng tôi ngắm nghía các em một cách say sưa,
        mấy anh em Hạ Sĩ Quan An Ninh bên chi khu góp ý:
        -Các xếp đừng đụng tới mấy em ở làng 2, làng 7, làng 9, làng 10, toàn là
        VC không đó. Mấy làng này nằm ngoài vòng kiểm soát của mình nên đậu
        nhiều hơn xôi!

        Thật ra có cho kẹo thì chúng tôi cũng không dám đụng đến các em. Ít khi
        nào chúng tôi còn nấn ná ngoài chợ khi trời sắp ngã về chiều. Cứ kéo nhau
        vào trại là chắc ăn. Điều mà tôi với Khiêm thường nói với nhau là nghĩ
        đến một ngày phải chia tay, mỗi đứa một phương trời. Đời lính biết đâu
        mà hẹn trước!


        Rồi một hôm, Chi Thông Tin Lộc Ninh tổ chức một đêm văn nghệ cây
        nhà lá vườn. Đây là một sinh hoạt văn hóa hiếm khi diễn ra ở cái vùng
        đất heo hút này. Trong số quan khách được mời có cả tôi và Khiêm. Đó là
        một đêm vui mà tiết mục hấp dẫn nhất là các em nữ sinh trường Trung học
        Lộc Ninh (Đệ nhất cấp) được các thầy cô dẫn đi làm khán giả cổ động...
        Trong số đó có con bé Mai thật dịu dàng, xinh xắn và dễ thương. Dường
        như Khiêm chẳng để ý đến những gì đang diễn ra trên sân khấu, mà chỉ
        quay sang chiêm ngưỡng cô bé như bị hút hồn. Nó chỉ Mai cho tôi, và nhở
        tôi tìm cách nói với cô bé, lát nữa có người muốn đưa về, có được không?

        Tôi cứ tưởng mình làm chuyện cầu âu cho vừa lòng bạn, nhưng không ngờ
        Khiêm và Mai quen nhau từ đó và tôi nghiễm nhiên trở thành ông mai.
        Một ông mai mặc áo rằn ri, chân đi giày bốt-đờ-sô. Giữa mùa mưa năm
        đó, Trung đội của Khiêm kéo súng về đồi Đồng Long (An Lộc), thay thế
        vào đó là một trung đội khác. Sáng sớm, tôi chạy qua chỗ Khiêm thì thấy
        2 khẩu 105 ly đã được móc vào 2 xe GMC. Hai chúng tôi chỉ kịp ôm nhau
        nói lời từ biệt trước khi tôi dẫn một Đại đội Biệt Kích đi nằm đường, rải
        từ ngã ba Xóm Bưng đến cầu Cần Lê trên quốc lộ 13, để an ninh lộ trình
        cho trung đội của Khiêm di chuyển. Gần trưa, tôi đứng ở đầu cầu Cần Lê,
        thì Khiêm đi qua, nó ngồi trên ca-bin chiếc GMC đầu tiên, cố thò đầu ra
        hét với tôi:
        -Mày ở lại mạnh giỏi, thế nào cũng gặp lại nhau. Tao luôn nhớ mày.


        Tôi quay mặt sang hướng khác, không nhìn đoàn xe đi qua. Xong nhiệm
        vụ, tôi rút quân về. Buổi chiều ngồi một mình uống cạn mấy lon bia mà
        nhớ bạn đến nao lòng. Ngày đó, làm gì có điện thoại di động như bây giờ.
        Ngay cả điện thoại hữu tuyến cũng chỉ nối đường dây nội bộ trong phạm
        vi trại mà thôi. Liên lạc xa chỉ trông cậy vào máy siêu tần số với hệ thống
        quay đầu bò (dinamo) và một hiệu thính viên... Còn liên lạc ngắn thì có
                        Tháng sáu hai không một tám
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222