Page 223 - MuDoso78
P. 223

Mũ Đỏ 78                      222

                                          Hoài Lê rời Ga Sài Gòn lúc 9 giờ
                                          tối. 6 giờ sáng hôm sau ra tới Phan
                                          Rang, nhờ Cà Tèm dẫn đường lên
                                          Núi Ngỗng. Cúng xong, chúng tôi
                                          xuống bãi biển Ninh Chữ nằm ghế
                                          bố  nghỉ  ngơi,  chờ  đến  tối  ra  ga
                                          Tháp Chàm quay về lại Sài Gòn.

                                          Trở lại chuyện đi tìm hai cốt bạn, từ
                                          Phan Rang, chúng tôi theo quốc lộ
                                          27 hướng lên Đà Lạt 20 cây số. Rẽ
                                          phải, vào một con đường đất ngoằn
                                          nghèo,  chạy  qua  những  sườn  đồi
                                          trơ trụi, tha hồ gió cát mịt mù. Mới
                                          9 giờ sáng mà nắng đã như thiêu,
                                          như đốt, giữa vùng đất cằn không
                                          một bóng cây xanh. Đi thêm 3 cây
                                          số nữa là tới một ngôi miếu nhỏ,
        sơn màu xanh da trời, nằm chơ vơ trên một miếng đất trống, bên phải một
        con đường mòn. Đó là nơi an nghỉ của Khiêm và một số đồng đội của nó.
        Tội nghiệp bạn tôi, khi còn sống thì lặn lội ở những nơi rừng sâu, núi thẳm
        gần như suốt thời trai trẻ. Khi nằm xuống, cũng ở một nơi đèo heo hút gió
        mà ngủ giấc ngàn thu! Nơi đây, ngày không một bóng người qua lại, đêm
        thiếu vắng cả ánh đèn dầu leo lét. Bạn tôi nằm dưới chân một hòn núi cô
        đơn, mang dáng dấp một con ngỗng trời, đầu hướng ra biển đông thì thầm
        sóng vỗ.

        Chúng tôi dọn lễ vật đã chuẩn bị sẵn. Thắp nhang, rót rượu, đốt thuốc mời
        nhau, chẳng khác gì những bữa tiệc, tương phùng , lính tráng ngày xưa!
        Cho dù giờ đây, Khiêm chỉ còn là một nắm xương tàn, dưới nền ngôi miếu
        nhỏ. Nhưng tôi tin linh hồn của Khiêm và những anh em nằm lại nơi đây,
        đã được những con ngỗng thiêng ở chân núi này chở theo những cánh hoa
        dù bay thẳng về trời từ lâu.

                                                                                       Đoàn Kế Tường.








                        Tháng sáu hai không một tám
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228