Page 114 - MuDoso78
P. 114
Mũ Đỏ 78 113
anh đã phải chửi thề…văng tục … vì quá uất ức, nhưng chẳng làm gì khác
được, anh thôi chửi, trong lòng lại cảm thấy đau hơn… đôi khi …buồn
quá…anh lang thang tìm gặp lại những người bạn đồng ngũ năm xưa, họ
cũng giống như anh, chẳng có gì khác…!! Cũng đau…cũng buồn…cũng
tủi, nhục, cũng sống lây lất, vật vờ như những kẻ vô tổ quốc…!!??Anh gặp
lại những thằng bạn thương binh, thằng què…thằng cụt… thằng đui, sứt
đầu, xẻ tai… sống lang thang vất vưởng, xin ăn đầu đường, xó chợ…anh
uất quá chửi tụi nó …:
- Đ.M. …sao tụi mày không chết hết đi…!!!?
Chửi xong anh ôm mặt khóc nức nở, những thằng bạn vỗ vai anh với nụ
cười trên khuôn mặt héo hắt…
- “bọn tao đâu có muốn sống như thế này đâu…? Nhưng chết chưa
được…vì mình còn phải sống để làm nhân chứng cho một cuộc đổi đời
đầy gian lận của những tay cờ bạc bịp lừng danh quốc tế…mày ạ… “
Đó là những nhân chứng sống của một cuộc chiến tranh không cân xứng,
đầy hận thù từ phía bên kia… anh cũng là một trong những nhân chứng
sống…nhưng…bây giờ thi anh đã chết thảm nơi vùng kinh tế mới … đau
thương và uất hận mang theo…!!! …cái chết của cha con anh cũng sẽ là
những chứng tích của một cuộc chiến dai dẳng hằng mấy chục năm giữa
hai ý-thức hệ chạy đua vũ khí, chia cắt đất nước anh, giết hai đồng bào
anh, và bây giờ là …giữa những con người có cùng chung một chủ nghĩa
với nhau nhưng lại trở thành thù nghịch lẫn nhau …bọn họ đã giết chết
anh sau khi đã hành hạ anh đủ cách…!!!.. Đất cát trộn lẫn đủ thứ, cả những
mảnh thịt xương nhầy nhụa bốc lên cao rồi đổ xuống phủ trùm lên con bé
đang run rẩy ôm chặt hai tai, nép sát dưới lòng ao khô…!! tiếng nổ kinh
thiên làm cho con bé tức ngực vì hơi ép, khó thở, tai nó ù đi, lùng bùng,
nó không nghe được gì, và nó cũng không biết chuyện gì đang xẩy ra…??
!!đất cát đổ xuống rào rào rồi ngưng hẳn …
Con bé chui lên từ cái ao khô! đầu tóc, mặt mũi...áo quần đầy một lớp đất
dầy …trộn lẫn những thịt, máu của người cha và người anh thân yêu mà
nó không hề biết… nó giống như từ dưới chin tầng địa ngục chui lên…!!...
căn nhà của nó không thấy đâu nữa, ngay chỗ cái nhà bây giờ thành một
cái hố to… không nhìn thấy ai… con bé ngơ ngác rồi chợt thấy hốt hoảng
kêu gọi vang lên nhưng chỉ có tiếng kêu của nó lạc lõng trong khói bụi mịt
mờ… có nhiều người đang dắt díu, bồng bế, chạy tán loạn trên bờ ruộng
xa xa… dăm ba người chạy về phía nó đang gào khóc… có người la lên…
- Nhà Ba Hiếu mất tiêu rồi…!!!
- Cha con Ba Hiếu đâu rồi …??
Tháng sáu hai không một tám