Page 109 - MuDoso78
P. 109

Mũ Đỏ 78                      108

        con bé bao giờ cũng vui, cũng thấy yên ổn, để hằng ngày nó tung tăng chạy
        theo thằng anh dắt nhau đi bắt cua, bắt ốc, đi xúc tép trong những cái bào
        nước đầy những con đỉa ngo ngoe, lượn lờ, rình rập nó thò chân xuống là
        đỉa sẽ bám vào chân nó ngay để hút máu của anh em nó… nó ghét những
        con đỉa sống lâu hơn trăm tuổi kia, thằng Nam bảo cho nó biết là không thể
        giết con đỉa được, con đỉa sống lâu, sống dai và không bao giờ chết…!!!?
        vì thế nên nó vừa ghét , vừa sợ con đỉa… nhưng nó vẫn rất thích đi giăng
        lưới bắt cá với thằng Nam, trong khi thằng Nam gỡ những con cá rô mắc
        vào cái lưới nhỏ thì nó đưa cái thùng nhựa để thằng Nam bỏ những con cá
        vào, lúc nào cũng có thêm vài con cua bị dính lưới, và nhất là không bao
        giờ thiếu những con rắn nước, nó rất sợ rắn, nhưng thằng Nam bắt rắn rất
        tài, đem về cho  mẹ nó bằm nhỏ xong sào với xảớt, ăn ngon lắm, …


        Nó đã quen và không biết khổ cực, nó chưa biết khổ, chưa biết buồn, nó
        chỉ biết mừng tíu tít khi cả nhà nó quây quần bên mâm cơm,không bị đói
        … như hồi còn ở Sàigon…nó cũng chẳng biết tại sao mà từ khi ba nó
        không còn mặc quần áo lính nữa thì cả nhà nó thiếu ăn trầm trọng, mẹ
        nó bán tất cả bàn ghế tủ giường ..?? và nó cũng thấy nhà mấy đứa bạn nó
        cũng bán hết đồ đạc trong nhà…!! những người lớn không còn thấy vui
        nữa, các bác, các chú cũng ít khi thấy đến nhà nó nữa, bây giờ cả nhà nó
        về sống ở vùng kinh tế mới này,  ba nó phải đi làm thuê đủ mọi thứ… đào
        đất, cắt lúa, đắp đê… v..v..ai mướn gì làm nấy… mẹ nó thỉnh thoảng cũng
        được người ta muớn đi cấy vần công, sau mùa gặt, anh em nó dắt nhau đi
        mót lúa về nuôi những con gà, con vịt, mà ba nó đã bỏ công sức của ba nó
        đổi về cho anh em nó, nó rất thương mấy con gà con, vịt con mới nở……
        nhưng mà…. bây giờ…!!!


        Con bé ngơ ngác muốn tìm về căn nhà cũ xưa, hồi cả nhà nó còn ở thành
        phố… hồi cả nhà nó chưa đi về cái vùng kinh tế mới xa xôi kinh hoàng đó
        !!... Nhưng mà…nó không nhớ nổi ở đâu ?!!!...Nó chỉ còn mơ hồ trong ký
        ức nhỏ nhoi… mỗi khi nghe ba mẹ nó nhắc lại …. “căn nhà trong trại gia
        binh “… gia đình nó bị người ta đuổi ra khỏi nhà …!!!... ba nó trước kia
        là lính nhẩy dù, thường đi đâu lâu lắm mới thấy về một lần, mẹ nó nói là
        ba đi hành quân xa, và mỗi lần ba nó về thì vui thật là vui….ba nó nhậu
        cũng vui hết xẩy…. anh em nó lúc nào cũng được chia phần… cả nhà nó
        lúc đó vang vang tiếng cười đùa ấm cúng , thật là hạnh phúc, …  rồi sau
        những ngày vui thật ngắn ngủi, ba nó lại đi… mẹ con nó lại chờ… lại
        đợi… nó chỉ mong ba nó nghỉ phép ở nhà lâu hơn…Cũng có những lần
        ba nó ở lâu hơn, nhưng lại là ở trong bệnh viện ĐỗVinh. Những lần đó ba
        nó bị thương, có một vết thẹo dài trên cánh tay của ba nó bị khâu tới mười
        bốn mũi, nó thường hay ôm cánh tay của ba nó mà đếm từng mủi khâu
                        Tháng sáu hai không một tám
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114