Page 112 - MuDoso78
P. 112

Mũ Đỏ 78                           111
        quanh bên cạnh ba mẹ nó và thằng Nam, ngày lại ngày, cuộc sống dù thế
        nào nó vẫn thấy sung sướng vì nó chẳng biết gì cả, mà nó cũng chẳng cần
        biết gì hết…. nó đã có ba mẹ nó lo, và thằng anh nó trông nom mọi chuyện,
        nó cứ sống như thế … đó là thế giới thần tiên của con bé…thế giới riêng
        của nó…

        Hình như…. Hơn một năm sau…cũng nơi vùng kinh tế mới…những nỗi
        kinh hoàng, những sự khổ đau, lại đổ ập xuống vùng trời hạnh phúc nhỏ
        nhoi, đơn thuần của tuổi thơ dại, mẹ nó bị rắn cắn chết! Nó không nhớ
        được ngày mẹ nó chết…nơi đó lại không có một trạm y-tế nào… không
        một viên thuốc; muốn đi bệnh viện ở huyện, thì phải mất hai ngày đường
        xa xôi cách trở, người ta nói…”rắn hổ tại lỗ…” nên mẹ nó chết… những
        người hàng xóm   cùng sống nơi vùng kinh tế mới nhìn thảm cảnh của gia
        đình nó cũng phải rơi nước mắt và nghĩ tới số phận mình … cũng giống
        như nhau… mọi người góp mỗi nhà một mảnh ván ghép lại làm một cái
        hòm chôn mẹ nó .!!

        Cái chết của mẹ nó như một ngọn roi quất xuống cuộc đời cả ba cha con
        nó trong cuộc sống thấp hèn tận cùng của cái xã hội chủ nghĩa ác độ, phân
        chia giai cấp trong sự hận thù như kéo dài muôn kiếp!... những người đã
        chấp nhận sự đói, khổ, nhục!!ở nơi … “vùng kinh tế mới” một cụm từ bây
        giờ người ta nghe đến thật dễ sợ… sau khi những người dân đã nếm trải
        qua trong cuộc sống hàng ngày ở nơi đó và đã phải tìm mọi cách để được
        sinh tồn! hoặc trốn thoát !!... anh em nó lủi thủi, cô đơn trong nỗi nhớ mẹ,
        ba nó vẫn thường phải đi đào đất, đi cấy vần công ở xã khác, xa nhà đến
        cả 5,6 km, nên không thể đi bộ về trong ngày, ba nó có khi cả tuần chưa
        thấy về, chúng nó bắt cua, bắt ốc, có khi ban đêm theo những người lớn
        hàng xóm đi bắt những con bù tọt… đó là những con ếch còn rất nhỏ về
        chặt đầu, lột da xong đem luộc hoặc nướng lên ăn, có khi còn sống nhăn !!.


        Cuộc đời đã tưởng không còn gì đau thương hơn thế nữa thì chiến trận lại
        xẩy ra, ngay trên vùng kinh tế mới… vùng biên giới Cam-bu-chia và Việt
        Nam…. chiến trận xẩy ra thật không ngờ,giữa Việt Nam và Campuchia!!
        …Anh em chúng nó đánh nhau !!… người lớn nói như vậy !!... những
        quả đạn pháo bắn từ bên kia biên giới sang suốt ngày đêm, những tiếng
        nổ làm cho con bé hoảng sợ ôm chặt bố nó… dân kinh tế mới tìm chỗ ẩn
        thân trong những cái hố mới đào còn cạn sợt, hoặc nhẩy xuống những cái
        bào, cái ao khô nứt đất… nhiều người cuống quýt chui xuống cả những
        gầm giường, chõng tre, để tránh…đạn, bom…!!?? … ba nó lôi cả hai đứa
        núp dưới cái ao khô, ôm chặt cả hai đứa trong vòng tay bảo vệ, thương yêu
        không chỉ là tình cha con ruột thịt mà còn là ý-thức của một người lính
                        Tháng sáu hai không một tám
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117