Page 116 - MuDoso78
P. 116
Mũ Đỏ 78 115
bụng đói cồn cào, con bé chẳng biết đi đâu…?!Đôi khi nó cũng nhớ đến
một người dì ruột, em của mẹ nó… Dì Hằng… đã theo chồng ở mãi tận
Mỹ Tho… nhưng nó không biết Mỹ Thơ ở đâu …?!trong trí nhớ nhỏ nhoi,
nó chỉ mơ hồ có vài lần theo mẹđi thăm dì, thì phải đi xe đòở Xa Cảng
Miền Tây…nhà dì có vườn trồng nhiều cây trái, đủ loại… anh em nó được
ăn uống, leo trèo thoả thích… nhưng...!Xa cảng miền tây ởđâu…? thì nó
cũng không biết luôn… !!vừa đói. vừa mệt… nó lạc đến một góc chợ có
đống rác cao nghệu, không biết đã bao nhiêu ngày tích tụ… mà bốc mùi
hôi thối nồng nặc … bầy ruồi nhặng đông kịt là khách hàng quen thuộc
bay quanh … dăm ba đứa trẻ giống như nó cũng đang bu vào đống rác ,
bọn chúng có những cây que sắt để khều móc lấy những bao nylon , hay
bất kể những thứ gì có thể lấy được… bọn nhỏ có những cái túi vải , hoặc
cái bao cát, cái bị rách chúng đeo trên vai để đựng những thứ nhặt được …
.vài con chó hoang gầy lòi xương cũng quanh quẩn xục mõm vào đống rác
kiếm ăn như bọn trẻ con…!! .. con bé nhặt được một cành cây, nó cũng bới
móc trong đống rác tìm kiếm một sự sinh tồn nhỏ nhoi cho nó…nó không
xa lạ gì với công việc moi rác này… nó đã từng theo thằng Nam đi moi
rác kể từ ngày “giải phóng vô đây “ ! Rất nhiều đứa trẻ giống như anh em
nó lang thang bên những đống rác kiếm ăn hàng ngày, nó không cảm thấy
ngại ngùng hay bỡ ngỡ trước cái việc moi rác kiếm ăn này… bỗng nó nhìn
thấy một quả cam ung ủng nằm lẫn lộn trong đống vỏ … nó vội vói tay
moi lấy quả cam, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn chụp lấy quả cam
thối…con bé chưa kịp mừng đã hụt hẫng nhìn theo và bắt gặp một khuôn
mặt nhăn nheo của một người già rách rưới…bà ta lủi đi nhanh cũng như
đến và không thốt ra một lời… khiến nó nghĩ có lẽ bà già này bị câm…!!!
vừa tiếc, vừa tức, nhưng nó chẳng làm gìđược, nên lại đi quanh đống rác…
nó moi ra được một khúc mắt mía… ngoài ra chẳng còn gì có thểăn được,
cái đống rác to thế mà cũng khó kiếmđược một miếng ăn thừa…!!!?cuối
cùng… nó nhặt được một cái ca nhôm mỏng, móp méo… nó nhìn đống rác
cao nghệu lần cuối một cách tiếc nuối, cái đống rác chỉ còn toàn những thứ
bầy nhầy...bạc nhạc, thối rữa, mà chẳng có người dọn dẹp …nó quay lưng
bỏ đi…bầy ruồi nhặng vẫn cất tiếng hát khúc …ò…è…. từ giã nó đi cũng
như đã chào mừng khi nó đến để cùng nhau chung hưởng cái đống rác….
Đầu đường, xó chợ, ngày nọ qua ngày kia, con bé chẳng nhớ được là nó
đã về đến thành phố bao lâu rồi, và từ bao giờ !?cái bụng lúc nào cũng xẹp
lép… nó nhặt bất cứ thứ gì có thể nhai được cũng bỏ vào mồm…!!có hôm
bị tháo dạ… ỉa chẩy suốt ngày… nhưng rồi cũng tự nhiên khỏi, chẳng cần
thuốc men gì … nó quen dần cảnh màn trời, chiếu đất… nhiều khi nó nhớ
tới bố mẹ nó và thằng Nam … nhớ đến chẩy nước mắt… nhưng cũng chỉ
là nhớ thôi… vì nó đã biết người chết sẽ không bao giờ còn gặp lại được
Tháng sáu hai không một tám