Page 115 - MuDoso78
P. 115

Mũ Đỏ 78                      114

        Và rồi trong khoảng khắc… họ cũng biết ngay lập tức, chỉ một thoáng,
        họ kịp lôi con bé chạy nhanh theo mặc cho nó vừa chạy vừa gào to gọi
        ba nó, gọi anh nó khản cả tiếng…với nước mắt đầy trên khuôn mặt trẻ
        thơ…!!!Sau những chặng đường băng sông, lội ruộng, không một phút
        nghỉ ngơi, đoàn người chạy qua những thôn xóm lúc trưóc có lác đác vài
        căn nhà, giờ chỉ còn trơ nền đất cùng với những cột kèo đang cháy nham
        nhở đến rợn người, nhưng bản năng sinh tồn bắt đôi chân vẫn bất kể gai
        góc, không ngừng chạy ….!! Những giọt mồ hôi đổ xuống cay mắt, ướt
        lưng, dưới ánh nắng hừng hực như lửa cháy suốt một ngày, rồi lại qua một
        đêm, đoàn người không dám chạy dọc theo con sông chia vùng biên giới,
        họ sợ chạy lạc sang địa phận đất Cambuchia, vì giòng sông đã khô cạn
        nước,đoàn người vừa chạy, vừa thở hồng hộc, cuối cùng cũng ra đến thị
        xã nhờđược quá giang trên những chiếc ghe, xuồng của những người dân
        địa phương chạy loạn ra thị xã Mộc Hóa!...nhưng vẫn phải lập tức không
        ngừng nghỉ để chạy theo những chiếc xe đò hiếm hoi đang rời bến vội vã
        …. Và nó bị quẳng lên xe … những đứa nhỏ bị quăng lên xe như quẳng cái
        bị rách.!...đầu, cổ, tay, chân …va chạm tứ tung… khóc la vang trời, nhồi
        nhét nhau đứng, ngồi chật cứng … lúc đó người ta mới hoàn hồn, nhưng
        vẫn còn một quãng đường dài sợ đạn pháo kích khắp mọi nơi … bệnh viện,
        chợ, trường học… tan tành theo những quảđạn pháo từ phía Cambuchia
        bắn sang chẳng khác gì trước kia phía Việt Cộng cũng thường pháo kích
        vào các thành phố của miền Nam Việt Nam để khủng bố tinh thần người
        dân vô tội…!!


        Chân nó va vào đâu mà tím bầm, đi cà nhắc đến hôm nay vẫn còn đau.!!con
        bé theo đoàn người chạy chết từ nơi vùng kinh tế mới trở về thành phố, nỗi
        kinh hoàng còn đang chế ngự tinh thần, thì nỗi lo không nơi ăn chốn ở đã
        ùa ập tới che khuất con bé trong mắt mọi người…. họ không muốn mang
        theo một gánh nặng mà họ khôngcó khả năng vác trên đôi vai không còn
        sức…!!họ tản mát mỗi người mỗi nơi, bỏ con bé một mình lang thang đói
        khát, nó không biết đi vềđâu…??! nó khóc… và thấy sợ… ! một nỗi sợ vô
        hình quanh quẩn bên nó, nước mắt hoà lẫn với những giọt mưa đêm… một
        vài chiếc xe gắn máy chạy vụt qua thật nhanh, tạt nước vũng lên thềm làm
        ướt con bé… nó vội nép sát vào hiên nhà, tay quờ quạng vô tình nó nhặt
        được một manh chiếu rách của ai bỏ rơi ở đó… nó mừng thầm, vơ vội và
        trải manh chiếu ra nằm cuộn tròn nhìn ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt…!!.
        những cơn gió đêm làm con bé co rút cong người như con tôm vì lạnh, nó
        vội kéo manh chiếu lên đắp ngang người cho đỡ gió, … con bé rúc đầu
        dưới chiếu giấc ngủđến thật nhanh trong cơnđói và mệt….

        Vác mảnh chiếu rách đi lang thang vô định suốt từsáng sớm đến bây giờ,
                        Tháng sáu hai không một tám
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120