Page 110 - MuDoso78
P. 110
Mũ Đỏ 78 109
rồi hỏi “ba có đau không ? “.. những ngày đầu nó còn thấy sợ những vệt
máu trên những miếng băng trắng quấn quanh vết thương trên tay ba nó,
nó không dám đến gần, nhưng sau này, nó cứ ôm cánh tay bị thương của
ba nó và đếm từng mũi khâu mà thấy thương ba nó lắm, nó không muốn
ba nó đi xa nữa…
Thế rồi đã có một ngày… một ngày …bom rơi…đạn nổ… khắp nơi…
trong thành phố… người dân thành phố hốt hoảng, lo sợ đến cuống cuồng
tìm đường chạy giặc…!!? Họ chạy ngược, chạy xuôi… chạy như không
biết đường nào để chạy…?!! mẹ nó cũng tất bật gom góp áo quần, nhồi
nhét đủ thứ vào những cái túi, cái bị…sẵn sàng để …chạy !!... mẹ nó năm
lần, bẩy lượt dặn anh em nó phải bám chắc mẹ không để bị lạc, nếu có phải
chạy loạn !!... hai đứa nó sợ đến xanh mặt… nhưng rồi cũng không thấy
chạy…. mấy hôm sau ba nó cũng về tới… mọi khi ba nó đi hành quân về,
áo quần, giầy trận, ba-lô, nón sắt… trông rất oai hùng, nó chỉ đợi ba nó
quăng cái ba lô xuống đất là nó ôm chặt cổ ba nó, còn thằng anh nó chụp
cái nón sắt lên đầu, chạy vòng vòng miệng hét ầm lên giả như tiếng súng
đang bắn…pằng…pằng…!! nhà nó lúc đó thật là vui!... nhưng lần này
thì khác… nhiều lắm!... ba nó trở về nhà chỉ mặc có mỗi cái quần đùi?!...
không giầy, không dép… không giống như những lần trước… cũng không
thấy vui ?!... Nó rất ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, nó cảm thấy hình
như có một điều gì không an toàn hiện rõ trên khuôn mặt của ba nó …
hình như ba nó lại rất buồn, có lúc nó thấy ba nó khóc, mẹ nó cũng khóc
theo… anh em nó, mỗi đứa ngồi một góc nhà, chỉ nhìn ba má, mà không
dám hó hé, hình như có một điều gìđó mà nó không biết được? Mấy hôm
sau nó hỏi thằng Nam tại sao ba mẹ lại khóc??... mọi khi ba về thì nhà
mình vui lắm mà …. Còn có mấy bác, mấy chú tới nhậu với ba nữa…. sao
lần này không thấy ai tới…?? thằng Nam nói cho nó biết là tại cái bọn Việt
Cộng vô chiếm Saìgòn nên ba buồn !!!.. nó ngạc nhiên hỏi thằng Nam là
tại sao ba không đánh cho tụi nó<<dzăng>> tuốt ra miền Bắc đi…??mọi
khi ba nói ba vẫn đánh cho tụi nó<<dzăng >> ra tới ngoài bắc mà … thằng
anh buồn rầu nói cho nó biết là lần này đánh không được… vì tụi nó có
nhiều đạn lắm… mà bên mình thì hết đạn rồi !?... thằng Nam còn dặn dò
nó là không được hỏi lộn xộn nữa… ba cấm…!!!nhưng con bé vẫn tự hỏi
trong cái đầu nhỏ xíu của nó rằng… sao kỳ dzậy ?!!!... sao bên mình không
làm thểm nhiều đạn…???
Thế rồi… mỗi ngày, mẹ nó nấu một nồi bắp luộc, khoai luộc, đội đi bán
rong, ba nó cũng suốt ngày lang thang đi kiếm việc làm, cuộc sống càng
ngày càng khó khăn, sáng nào anh em nó cũng chỉ có mỗi đứa một trái bắp
luộc, hay một củ khoai lang… cho đỡ đói, không còn những ổ bánh mì
Tháng sáu hai không một tám