Page 113 - MuDoso78
P. 113

Mũ Đỏ 78                      112

        trận năm xưa…trong những phút giây hiểm nguy, kinh hoàng mà cả hai
        đứa nó chưa bao giờ biết tới.!!!đợi êm tiếng nổ, thằng Nam theo chân cha
        chạy nhanh vào nhà nhặt nhạnh áo quần, cơm gạo, để mang theo khi chạy
        giặc…!!!cả hai cha con không thể ngờ, và cũng không ai có thể ngờđược
        …. một quả đạn pháo kích từ đâu bay tới thật đúng lúc … không biết của
        bên nào…???!!  với tiếng nổ long trời và những ánh lửa xanh lè ma quái
        hội họp cùng nhau đưa căn nhà xiêu vẹo bùng lên cao cùng với thân xác
        hai cha con tan ra từng mảnh vụn !!!.... trên vùng trời đầy khói lửa…

        Người Anh Hùng Mũ Đỏ năm xưa…. đã không chết trên trận chiến của
        chính mình, mà chết một cách cay đắng, tức tưởi, vì một quả đạn oan nghiệt
        bỗng dưng dành cho riêng anh cùng với đứa con trai duy nhất sau gần hai
        năm lưu đầy khổ sai biệt xứ…!!!  Người Anh Hùng Mũ  Đỏ…. năm xưa
        hiên ngang tay súng giữ yên cõi bờ, ngày đêm không màng gian khổ, rừng
        sâu , núi thẳm, ngăn chặn quân xâm lăng, tàn ác… anh chẳng sờn lòng….,
        người anh hùng Mũ Đỏ năm xưa, ngẩng cao đầu hãnh diện dưới mầu cờ
        vàng với ba giòng máu đỏ Nam, Bắc , Trung một nhà… thế mà bây giờ, ,
        anh không còn cây súng trong tay, không có cả một thứ vũ khí nào để tự
        phòng thân, bảo vệ con cái anh, anh đã mất tất cả, không còn khả năng
        tự vệ… anh lầm lũi đi trong số phận cuộc đời của một người lính chiến
        … phải chấp nhận mình là kẻ thua trận … mà không được đánh..???!!!..
        không được đánh…mà phải thua !!... uất ức nhất là bị cướp mất chính
        nghĩa của mình…!!!và phải chấp nhận một cuộc sống khốn nạn trong một
        cái xã hội quá mới mẻ không có tình người…không có lòng nhân ái… chỉ
        có những hận thù, xiềng xích lẫn nhau…!!!chỉ có những đói khổ hành hạ
        nhau … anh đã mất hết …không còn gì… ngay cả người vợ thương yêu
        đã cùng nhau sống những tháng năm mặn nồng tình ái, sống trong ngày
        tháng đợi mong, đẫm nước mắt trong hạnh phúc của những ngày phép
        hiếm hoi… đã chết mất rồi…đã ra đi bỏ lại anh và hai đứa con thơ dại..
        anh cố sống cũng chỉ vì hai đứa con, anh cố ngậm đắng cay nuốt cả những
        uất hận vào lòng để sống, để nuôi hai đứa con của anh, có những khi…
        ngồi một mình anh nhớ về những ngày xa xưa còn trong quân ngũ, cùng
        bạn bè chiến đấu bên nhau, anh nhớ đến ray rứt ruột gan, cả trong giấc ngủ
        anh mơ thấy mình vẫn hành quân nơi vùng trời đạn, bom vang rền khói
        lửa. nào Dakto, nào Ha-lào, nào kontum, Quảng Trị, v…v… những đêm
        trong rừng sâu, núi thẳm bên cạnh những vị chỉ huy can trường dầy kinh
        nghiệm và gan dạ, bên cạnh những người bạn vẫn cùng anh sát vai sống
        chết có nhau để ngăn chặn quân thù…tất cả các anh đã từng dẫm nát gót
        giầy saut trên những vùng chiến thuật… anh vẫn mơ… những ngày chinh
        chiến xa xưa… đầy huyền thoại…  mới đó mà đã trở thành một dĩ vãng
        vời vợi những nỗi đau đến nghẹn họng nói không nên lời, có rất nhiều khi
                        Tháng sáu hai không một tám
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118