Page 111 - MuDoso78
P. 111
Mũ Đỏ 78 110
thịt, tô bún riêu mà nó rất thích nữa…căn nhà từ từ trống vắng những bàn,
ghế, tủ , giường….. anh em nó không còn đi học nữa…. người ta đuổi ra
khỏi nhà gấp lắm nên ba nó đành phải ký giấy chấp nhận đi vùng kinh tế
mới…!!!Nơi mà họ bắt phải tới…!!nó vẫn không hiểu tại sao mà cả nhà nó
đi tuốt đến một nơi xa lắc, xa lơ…??!!!lạ hoắc…!!!... mấy đứa bạn của nó
thì theogia đình đi hồi hương vì tụi nó có quê nội, quê ngoại… nó chẳng
còn bạn…!!
Tất cả mọi chuyên nó biết đều do thằng Nam nói lại cho nó nghe, lúc hai
anh em ngồi ăn bắp ế của mẹ nó…,hoặc lúc nó theo thằng Nam đi lượm ve
chai, moi bao cát trong những đống rác đem về cho mẹ nó bán…… Thằng
Nam lớn hơn nó gần ba tuổi mà khôn hơn nó nhiều, nên con bé rất nể phục
thằng anh, nó thấy thằng Nam hay buồn vì bị nghỉ học, thằng Nam nhớ
trường, nhớ lớp, nhớ thầy, nhớ bạn, nhớơi là nhớ, đôi khi đi mót ve chai về
ngang trường cũ, nó đứng ngẩn ngơ thấy thèm được trở vào lớp ngồi như
ngày trước,một nỗi thèm khát ước ao , ùa ập tới phủ lấp tâm hồn trẻ con…
nó buồn muốn khóc !...nó không giận bố mẹ nó, nhưng thằng
Nam cảm thấy một điều gì uẩn ức khó tả…nó không hiểu tại làm sao mà
người ta có thể đối xử không bình đẳng với nó và tụi bạn học cũ của nó
như vậy…? bọn nó là những học sinh giỏi, nhưng không nhận được giấy
khen, không được xếp hạng cao trong lớp học nữa… cô giáo có vẻ …o-
bế mấy đứa học trò mới, con cán bộ to !!Bọn đó học dốt nhưng vẫn được
điểm cao nhất!... nó chẳng hiểu nổi..!!?? nó tức lắm, nhưng rồi nó phải
nghỉ học… chẳng có lý do gì!!..bây giờ nó cất rất kỹ những quyển tập vở
cũ của nó , nó qúy như một gia tài riêng tư, thỉnh thoảng lại lấy ra lật từng
trang, đọc lại từng chữ, cho đến bây giờ nó thuộc từng dấu chấm, phẩy của
những quyển vở, nó tiếc rằng không có thêm được chữ nào nữa, nó cũng
không thể mượn sách của đứa nào , vì những đứa bạn của nó cũng chẳng
còn ở đó nữa, hình như thầy cô cũng mới, học trò cũng nhiều người mới,
có cái gì thay đổi cũng rất mới trong chương trình học…??!!!... người ta
phân biệt đối xử với nó cũng như những đứa bạn của nó, gọi bọn nó là
… “con nhà ngụy…”Nó không thể hiểu được, nhưng …có cái gì đó… rất
khác…!không một chút thân thiện … nên thằng Nam cũng đành chấp nhận
số phận của nó…
Con bé thì khác…. Nó vẫn vô tư với cuộc sống nhiều đổi thay nơi vùng
kinh tế mới… hằng ngày chạy theo thằng anh đi giăng tấm vải mùng rách
để vớt những con tép nhỏ, những con cá lòng tong hay lấy cành cây khua
vào những hốc đất, bờ đê, bắt cua, bắt chuột đem về để mẹ nólàm thức
ăn cho cả nhà, tuổi thơ của nó không biết những gì khác, hạnh phúc quẩn
Tháng sáu hai không một tám