Page 119 - MuDoso78
P. 119
Mũ Đỏ 78 118
thức con bé, nó ngồi dậy co người vòng hai tay ôm đầu gối cho đỡ lạnh ….
những tiếng “lách cách “đều đặn từ một chiếc xích lô cũ kỹ chạy qua một
cách chậm chạp, uể oải… người đàn ông trong chiếc áo lính đã bạc mầu
đang gò lưng chở khách, họ lặng im như thầm giữ kín những bí ẩn của đêm
đen cũng như của chính họ … vài chiếc xe nữa lại âm thầm đi qua … nó
vẫn ngồi đó, có lẽ trời sắp sáng rồi … những con muỗi đói bu quanh con bé
tìm nguồn sống … con bé lười biếng đứng dậy bưóc chậm ra đường nhưng
chưa biết đi về đâu ?!... một chiếc xe lam chạy trờ tới …
- Xa Cảng Miền Tây …. Lên đi !!!...
Tiếng mời gọi hòa lẫn vào tiếng máy nổ của chiếc xe lam ba bánh chở
khách vang lên trong không gian còn im vắng khiến cho con bé giựt mình
hốt hoảng cùng một lúc với sự vui mừng bất chợt … nhưng cũng vội vã
qua đi !!... nó đứng lặng thinh nhìn chiếc xe ngại ngùng … thầm tự hỏi …
lên xe? hay không !?...
- Đi không? …
Bác tài xế thò mặt ra hỏi gấp!con bé tiu nghiủ lắc đầu, vì nó không có một
đồng nào! bác tài xế nhìn thấy chỉ có một mình con bé, ngoài nó ra chẳng
còn ai thì cũng vội quay đầu lái xe đi thẳng … nó đứng ngẩn ngơ nhìn theo
chiếc xe lam vụt đi bỏ lại phía sau một đám khói đen ngòm với tiếng máy
nổ inh tai như gọi trời mau sáng …. chiếc xe lam ba bánh chở khách khuất
dần trên con đường còn thưa vắng … đôi chân con bé vô tình bước theo
hướng chiếc xe lam …. Nó cũng chẳng biết tại sao? nhưng trong tiềm thức
con bé hình như chỉ còn một nơi chốn yên ổn mà nó mong mỏi đến được
… Dì Hằng!
Xa Cảng Miền Tây!
Kẻ ngồi, người đứng, chạy tới, chạy lui … gọi nhau í…ới!..ồn ào … tấp
nập !!... tiếng rao hàng, mời khách … tiếng động cơ xe gầm rú trộn lẫn vào
nhau tạo thành một âm thanh hỗn loạn làm con bé hoang mang, lo ngại
trước cảnh đông đảo kinh người … nhất là mỗi khi có một ô cửa chỗ quầy
bán vé được mở ra thì lập tức người ta ào đến như một đoàn quân ô hợp
chen lấn, giành giựt, chửi rủa, đánh nhau loạn xạ chỉ vì giành nhau một cái
vé xe !!... nơi đây hình nhưkhông có sựưu tiên dành riêng cho bất cứ ai, kể
cảnhững người của nhà nước xã hội chủ nghĩa !!... bộ đội, công nhân viên
đi phép cũng phải chen lấn, không thể đề phòng nên đôi khi chui được ra
ngoài với tấm vé nắm chặt trong tay thì chiếc nón cối và cả cây súng đeo
trên vai đã tuột mất từ lúc nào ?!!... có khi tuột mất cả cái ruột tượng đựng
gạo làm lương thực đi công tác, hay đi về phép thăm gia đình dù cho cái
ruột tượng đựng gạo mà họ đã rất cẩn thật cột chặt vào người !!...rất khó
mà tìm lại được cho dù có nhờ đến các cơ quan an ninh tại bến xe !!?...
những người này chỉ còn biết đứng ngoài vòng đám đông hỗn tạp kia mà
Tháng sáu hai không một tám