Page 124 - MuDoso78
P. 124

Mũ Đỏ 78                           123
        Con bé được khen, toét miệng cười, nó mừng lắm và thầm mong con Thảo
        đừng đuổi nó đi, nó nghĩ, ngày mai nó sẽ tìm đón con Thảo, xin con Thảo
        cho nó đẩy xe nữa !... trong khi con Thảo cũng lại sợ con Bích bỏ đi, nó sẽ
        không có ..” phụ tá “để kiếm được nhiều tiền như hôm nay !.... Thảo Đen
        kéo con Bích về phía hàng quán bên kia đường …. dọc theo lề đường có
        vài gánh cơm chôm hổm bán cho khách bình dân … những gánh cơm này
        cũng luôn sẵn sàng trong tư thế…”chạy“ !!... khi có bóng dáng của bọn
        công an !!... bọn công an mà tóm được thì cả gánh hàng sẽ bị lôi lên xe của
        chúng, nếu giằng co với chúng thì cả gánh hàng sẽ bị đổ ụp xuống đất!và
        chủ gánh hàng nếu không nhanh chân chạy thoát thì sẽ bị chúng tóm cổ lôi
        lên xe !!!... và chẳng biết chuyện gì sẽ xẩy ra sau đó!...
        -      Đi mày!kiếm cái gì ăn … mày đói chưa ?!...


        Con Bích ngước nhìn Thảo Đen … một cái nhìn với ánh mắt trẻ thơ chứa
        đầy những cảm xúc chân thành bất chợt đến với nó qua câu hỏi của con
        Thảo! Đã lâu lắm rồi, không còn ai lo lắng cho nó, yêu thương nó, bảo bọc
        nó, từ khi mẹ nó chết, ba nó trong cảnh gà trống nuôi con, làm sao hiểu
        được nỗi thiếu thốn tình mẫu tử của anhem nó ?!. nhiều khi ba nó đi làm
        công xa đến năm bẩy cây số đường ruộng, đường sông, nên thường ngủ lại
        nơi làm việc, nhà chỉ còn có hai anh em lủi thủi đi bắt chuột, bắt nhái về
        nướng lửa rơm ăn với nhau, có khi khét ngoài, sống trong, có khi nồi cơm
        gạo đỏ thiu nhớt cũng xúc ăn. Có lần con bé yếu bụng bị tiêu chẩy tưởng
        chết !... sống khốn khổ như vậy nên nhiều người đã trốn về thành phố, ba
        nó không muốn sống cảnh lang thang vất vưởng ngoài lề đường, khi trở
        về thành phố, nhà cửa đã bị mất, đói rách, khổ sở, không công ăn việc
        làm, lại thêm nhìn lũ quân thù ngày nào đã chiếm nhà, chiếm đất nghênh
        ngang trước mắt,  ba nó không chịu nổi nên thàởđây khuất mắt cho yên
        một đời… và ba nó cũng đã … một đời yên nghỉ cùng với mẹ và anh của
        nó !!... để lại nó một mình hứng chịu những khốn khổ của một cuộc đổi
        đời nghiệt ngã …
        -      Mày đói chưa Bích?... tao đói rồi nè …
        -      Tao cũng đói, nhưng mà ăn cái gì?
        Con Bích thành thật trả lời vì thật sự nó không biết có cái gì để ăn cho đỡ
        đói ?!...
        -      Qua bên kia đường mua cơm ăn!... tao bao mày … đừng lo!...
        Hai đứa bé dắt nhau băng  qua đường kéo theo chiếc xe đẩy đến gánh
        cơm bên vệ đường với những món ăn thật rẻ tiền bán cho khách tại bến
        xe, Thảo Đen mua hai gói cơm gạo đỏ, hai quả trứng vịt kho, vài cọng
        dưa chua, xong chúng dắt nhau về phía cầu tiêu công cộng sau góc tường
        khuất bóng nắng, mặc cho mùi hôi khai nồng nặc, con Bích kiếm được một
        miếng giấy cứng lót dưới đất trong khi con Thảo mở mấy bịch nylon đựng
                        Tháng sáu hai không một tám
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129