Page 128 - MuDoso78
P. 128

Mũ Đỏ 78                           127
        -      Trời đất … sao vậy con ?!!....
        Bà mẹ Thảo buông đôi đũa nhìn con bé khốn khổ một mình lưu lạc thế này
        !!... thời buổi gì mà khủng hoảng đến nỗi không biết đường nào để tránh
        những hậu họa thình lình xẩy ra một cách kinh hoàng như thế ?!!... con nhà
        ai sao mà vô phước ?!!...
        -      Tại sao ba má con chết ?!... mà chết bao lâu rồi?... con có biết
        không ?!...

        Bà mẹ con Thảo nhỏ nhẹ hỏi con bé, bây giờ nó mới mở miệng nói cho bà
        nghe, nó nói không đầu, không đuôi nên bà phải hỏi đi, hỏi lại mới hiểu
        được chuyện của nó … sau khi bà biết được ba nó cũng là lính nhẩy dù và
        nó có một người dì tên Hằng đang ở Mỹ Tho, nó muốn về Mỹ Tho với dì
        của nó … bà liền nhớ tới chú Kiên!... Chú Kiên cũng ở Mỹ Tho, thế nào
        chú Kiên cũng có thể giúp nó tìm ra người dì của con bé … hơn nữa Ba
        Hiếu cũng là linh Dù … bà hy vọng sẽ tìm được … mẹ Thảo vừa nghĩ vừa
        vớt những cọng rau trong nồi nước lõng bõng vài con tôm khô quậy thêm
        một chút muối … Con Thảo ngồi xuống bên cạnh mẹ, nó móc tiền từ trong
        một túi vải nhỏ may luồn một sợi giây đeo quanh cổ, nó xếp thẳng những
        đồng tiền mồ hôi của hai đứa nó trong ngày hôm nay rồi đưa cho mẹ nó ..
        -      Má … bữa nay con kiếm được nhiều tiền nhờ có con Bích phụ cho
        con đó má, con xin má cho con Bích ở nhà mình nghe má!... tội nó quá …
        Bà Thu, mẹ con bé Thảo nhìn con gái, lòng bà tràn đầy thương yêu lẫn
        sót sa … con gái bà … tuổi thơ ngọc ngà còn đâu nữa!... bà đâu có làm
        điều gì thất đức mà sao mọi sự khốn đốn cứ liên tiếp xẩy ra cho gia đình
        bà?!!... mới bấy nhiêu tuổi đầu đã phải bương ra ngoài đời lao vào những
        nơi hỗn tạp để trở thành một con bé lang thang kiếm tiền một cách khổ
        cực để giúp mẹ nuôi em!... hai đứa nhỏ đôi khi cũng đi mót nhặt chai lọ,
        bao nylon … nhiều đêm bà thức trắng khóc thầm cho số phận không may
        sau một chuyến đi buôn bà đã gặp tai nạn … của cải mất sạch … thân thể
        tàn phế!... bà đi đứng không còn vững vàng nữa !!... chỉ còn biết ngồi nhà
        trông con!... nhiều lúc bà muốn chết cho xong đời, nhưng nghĩ tới mấy
        đứa con thì lại cố mà giữ mạng sống của mình … bà sót sa vì những sự
        thiếu thốn của con bà mà hầu như tránh nhiệm là tại nơi bà gây ra cho con
        cái,bây giờ … tự nhiên mà bà lại cưu mang thêm một đứa nữa trong cái
        cảnh khốn khổ này, nhưng bà không thể làm khác hơn là chấp nhận nónhư
        một đứa con, ít nhất là trong lúc này để cho nó có chỗ dung thân !! bà đau
        lòng nói với cả hai đứa ..:
        -      Ừ được!... nếu con Bích không còn có nhà để về thì cứ ởi đây…
        đừng đi lang thang ngoài đường, ngoài chợ nữa, để từ từ rồi bác sẽ tính cho
        con, bây giờ hai đứa phụ má dọn cơm, chờ hai em về rồi ăn luôn …
        Bà mẹ vừa ngừng nói, con Thảo chạy lại phía chiếc xe đẩy gỡ bịch nylon
                        Tháng sáu hai không một tám
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133