Page 131 - MuDoso78
P. 131
Mũ Đỏ 78 130
bắt em cõng nó!... để nó ở nhà với má đi!cho em theo, em cũng xách đồ
được mà, em đi với chị thì nó mới chịu ở nhà với má!
- Thảo nói nặng lắm … em không xách nổi!... Bích lớn hơn em còn
xách không nổi kìa!...
- chị Bích lớn hơn em có chút xíu hà … cho em theo với!...
ConThảo nổi cọc:
- tao nói không ..là …. Không !!... Nghe chưa?...
Bích nhìn bé Mai buồn thiu thật tội nghiệp, nó xin con thảo:
- Kệ nó chị Thảo … mai cho nó theo mình một bữa đi … ba chị em
mình đi chắc kiếm được nhiều tiền hơn!
Nghe Bích nói như vậy Thảo cũng xiêu lòng!... Ba đứa chui vào mùng
trong khi bà mẹ Thảo vác lên vai cái túi đựng bao nylon bẩn, bà khập
khiểng đi ra chỗ máy nước bị hỏng ngồi xuống rửa từng cái bao, xong
giũ sạch nước để mai phơi cho mau khô … được nhiều thì bỏ lên cái xe
đẩy của con Thảo kéo ra vựa ve chai bán, tối nào bà cũng chờ các con vào
mùng đi ngủ rồi bà mới ra ngồi ở đây rửa bao nylon, mà cũng là giờ giấc
thuận tiện để tránh những cặp mắt dòm ngó … sự nhẫn nại, chịu đựng, chất
chứa những gian lao tủi cực, những đau khổâm thầm đã bào mòn thân xác
bà, bà không còn nghĩ đến mình nữa, nhưng vẫn phải sống bên các con
của bà, giữ gìn an toàn cho mấy đứa con còn thơ dại, nhưng cũng vạn lần
khó khăn khi bà không còn đủ sức bương trải để cho con bà đỡ phần khốn
khổ, con Thảo không phải giang nắng dầm mưa !…
Bà vừa làm vừa nghĩ đến người chồng đang chịu cảnh tội tù như chung
thân mãn kiếp, bà không sao cầm được nước mắt!không có ông ở bên cạnh
để cùng bà chia sẻ buồn vui, để cùng chung lưng nuôi ba đứa con nhỏ dại,
chỉ còn một mình bà, phải ráng sống để nuôi dậy con thơ, để thăm nuôi
chồng trong cảnh tang thương, ngặt nghèo, khốn khổ, bà phải sống, để các
con bà có nơi nương tựa, bà phải sống để chăn dắt dậy dỗ đàn con bé bỏng,
tuổi thơ của chúng đã mất hết rồi !!... chỉ vì đôi chân của bà !!... một tai
nạn khủng khiếp đã xẩy ra trong một chuyến đi buôn … những kẻ khốn
kiếp nào đã đang tâm moi móc hết tiền bạc, vốn liếng của bà trước khi đưa
bà tới bệnh viện !!?... hoặc là bà đã mất sạch khi tới được bệnh viện?! mất
lúc nào?!!bà tiếc của cứ nghĩ tới hoài … cũng may là bà chưa chết!... bà
vẫn còn sống để các con bà còn có nơi ấp ủ, yêu thương, dựa dẫm, để cho
bà còn có cơ hội dậy con những điều phải, quấy!... sống trong thời buổi
nhiễu nhương, dậu đổ, bìm leo này … chó nhẩy bàn độc!... biết thế nào mà
nói?... biết cách nào mà sống?... biết hướng nào mà đi?... chỉ còn cố mà
giữ gìn cho con cái, dù cho tất cả những người cùng hoàn cảnh như bà đã
bị họ đạp xuống tận cùng trong cái xã hội bát nháo này, dù cho những cay
đắng của cuộc sống xô bồ, hỗn độn đã đảo lộn trật tự của một thể chế tốt
Tháng sáu hai không một tám