Page 135 - MuDoso78
P. 135

Mũ Đỏ 78                      134

        không dễ gì quên dù nó còn nhỏ nhưng cũng đã đủ trí khôn để mà ghi nhớ
        trong suốt cuộc đời của nó!…khi nó từ vùng Kinh Tế Mới chạy theo đoàn
        người trốn thoát khỏi một cuộc chiến đẫm máu nơi biên giới đầy bom đạn
        khủng khiếp mà mãi cho đến bây giờ nó cũng không biết tại sao và bom
        đạn ởđâu mà nổ đầy trời, tại sao người ta lại bắn nhau kinh khủng như vậy
        ?! và tại sao mà bố nó cùng với thằng anh của nó đột nhiên biến mất sau
        tiếng nổ kinh hồn lạc phách?...máu thịt của cha nó và thằng anh nó văng ra
        từng mảnh lẫn trong đất bụi mịt mù tung lên và đổ ập xuống cái ao khô nơi
        nó đang ẩn núp, tiếng nổ như trời long đất lở làm cho nó tức ngực không
        thở được, mắt nó trợn ngược như muốn lòi ra, đất bụi phủ trùm lên người
        nó, con bé muốn cất tiếng gọi cha ơi ! mẹ ơi ! nhưng nó không kêu được
        thành tiếng, người nó như đang say đi, chới với tê liệt trong một khoảng
        khắc vô hình lao đao để rồi trở lại trạng thái bình thường sau một cơn ho
        săc sụa vì đất, bụi, nó vẫn còn thở được và nó đã cố bò lên bờ ao nhìn tứ
        phía mà hoảng hồn vì chẳng thấy cái nhà của nó đâu nữa!? một nỗi sợ hãi
        khủng khiếp ập đến, con bé dáo dác nhìn và cất tiếng thất thanh gọi cha nó
        nhưng không thấy bóng dáng cha nó đâu cả, thằng Nam cũng không thấy
        trả lời, rồi bỗng có người đến lôi nó chạy trối chết mà không để cho nó đi
        tìm cha và thằng anh của nó!... nó cứ gào khóc nhưng đôi chân vẫn phải
        chạy theo đoàn người bởi sự lôi kéo của họ, nó nhớ lúc mẹ nó chết thì cả
        xóm ai cũng nói vì bị rắn cắn, nhưng bố nó và thằng anh của nó chết cách
        nào thì nó không thể biết mà nó chỉ nghe những người chạy loạn hét vào
        tai nó rằng “bố mày với thằng anh của mày đã chết rồi!“chỉ thế thôi!rồi
        từđó nó không bao giờ còn gặp lại những người thân nhất đời nó nữa, đôi
        khi nó cũng muốn tìm về vùng trời xa xôi đó để tìm người thân, nhưng nó
        chẳng biết ở đâu?... con bé chìm dần vào những kỷ niệm đau thương mà
        nó đã trải qua một thời gian ngắn ngủi cận kề giữa sự sống và chết trong
        đường tơ kẽ tóc!!! … bố nó và thằng anh nó chết như mơ … nó còn sống
        sót thì lại giống như một cơn ác mộng, nó thoát qua khỏi cửa tử thần trong
        gang tấc… chết như mơ, thoát chết cũng như mơ… chẳng biết giấc mơ nào
        thánh thiện, bình yên để con bé được có những phút giây hạnh phúc yên
        lành mà không phải lo sợ, hãi hùng?! Nó hoàn toàn không thể hiểu được!...
        - Các con chuẩn bị xong chưa? mấy đứa mặc áo mưa, đội nón lên cẩn thận
        đừng để bị ướt rồi bịnh nhe … con Thảo với con Bích coi chừng mấy cái
        giỏ xách cho má, thằng Hoà con Mai đi với má …

        Tiếng nhắc nhở của bà mẹ như đánh thức những đứa con một lần nữa,
        bốn chị em lục đục theo lời mẹ, con Thảo khoác cái balô lên vai, cái dáng
        mảnh mai của nó mà lại có sức chịu đựng đáng kể,hành động của nó lúc
        nào cũng như xông xáo, lùng xục, như một con thú hoang nhỏ bé đang tìm
        kiếm sự sinh tồn và trốn tránh những bất trắc do những con thú dữ bầy đàn
                        Tháng sáu hai không một tám
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140