Page 238 - DacSanMuDo73
P. 238
236 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
nhà binh đã không còn mặc vừa nữa .Tôi đang chuẩn bị đễ làm mẹ . Trong
khi anh vẫn còn học tại trường TQT .Ba tôi, bắt tôi don. trở về nhà . Đễ mẹ
tôi dễ săn sóc hơn .Tổ -ấm cuả chúng tôi . đành đóng chặt cửa , gửi cho lũ
nhện !. Ngày tôi sanh cháu bé .Anh về , và cho biết anh đã ra đơn-vị .Tôi
hỏi vội “ Bây giờ anh làm ở đâu .” anh trả lời với vẽ mặt hóm-hỉnh “ Traị
Hoàng hoa Thám .” Tôi cảm thấy , tay chân tôi chợt tê dại đi , trong
khoảnh -khắc .Có lẽ biết tôi lo anh an ủi “Anh qua nhảy dù ,nhưng chỉ làm
việc ở hâu cứ thôi .” Ngày con gái tôi đầy tháng ,ông bà nội xuống đón mẹ
con tôi về Saigon ,cho ông bà được gần cháu một tháng ,trước khi tôi hết
phép hộ-sản ......Thời gian đó, là lúc anh đang học nhảy dù .Nghe anh kễ
cho má anh về “Nhảy chuồng cu .” Tôi bắt đầu thắc mắc , gặn hỏi anh “
Ngày xưa anh nói là anh đã không được chon vaò binh chủng du` .Vì anh
bị cận-thị .Tai sao bây giờ anh lại đang học nhảy dù ?” Anh đành thú-thật
“ Anh đã phải nhờ chú Đống .” .( Trung tướng Dư quốc Đống .Ngưòi chú
em cô câụ với ba anh nên không cùng họ ) Tôi chợt thở dài ngao-ngán .Tôi
kêu trời thầm trong bụng ,.T ự than-thở với chính mình .Người ta nhờ làm
con ông, cháu cha ,đễ được ở bóng mát .Còn anh phải xaì lá buà COCC đễ
được vào làm lính tác chiến ..... Trước khi tôi trở laị nhiêm- sở .Má anh
khuyên tôi , nên xin thuyên- chuyển về Saìgòn ,đễ vợ chồng được làm việc
gần nhau .....Từ đó trở đi, tôi bắt đầu biết ,thế naò là cuộc sống cuả đôi vợ
chồng , mà môi người làm việc một tỉnh .Đôi ba tuần anh về thăm mẹ con
tôi, một ngày cuối tuần . Những nét buồn , bắt đầu hằn nhẹ trên khuôn mặt
tôi .Nhất là khi con đau ốm mà tôi phải đi công tác .Dầu biết rằng, chị vú
rất tận tuy và thương con bé .Nhưng tôi vẫn lo âu ,càng buồn , tôi càng
nghe giân anh hơn . Đề-nghị thuyên-chuyển về Saigon cuả má anh. Tôi
vẫn chưa quyết đinh , vì tôi vẫn muốn ở gần ba,mẹ và và gia đình tôi .Hơn
một năm trôi qua .Tôi có thêm hai đứa sinh đôi một trai một gái .Lần nầy
tôi dọn về Vũng-Tàu ở hẳn cạnh nhà ba mẹ tôi ,.Tổ ấm cuả chúng tôi chỉ
đễ cho tôi nghỉ trưa ,hay ngủ lại đêm vaò những ngày phải đi thăm viếng
hay dự đám tang , những binh sĩ ở những quận ly xa .Không về kịp trong
ngày .Thừơng thì tôi đi làm sáng đi ,chiều về với các con . Vũng-Tàu và
Phước Tuy chỉ cách nhau 25 cây số mà thôi .Lúc sau nầy VC bắn sẽ hơi
nhiều tôi không dám dùng chiếc Jeep lùn cuả tôi đi làm mà phải đi bằng
chiếc Honda dame , hơi vất vã .Nhưng đành phải chịu đựng mà thôi .Vì
chồng tôi đã mê vợ bé (Lữ đoàn 3 nhảy dù ) mà bỏ be con thơ.....Có những
khi ,một mình tôi và anh taì xế ,đi thăm những gia-đình tử-sĩ ở các quận xa
.Trong những vùng hẻo lánh .Đôi lúc tôi chợt hốt-hoảng .Khi nghỉ đến nếu
tôi bị bắn sẽ,thì các con tôi sẽ ra sao ?Chợt khóc thầm .Dù là nhà-binh, tôi
vẫn là người vợ,người mẹ ........Lâu dần , tôi đã thấy quen , với ngôi nhà
không có đàn ông .Tôi vẫn sáng đi chiều về , vui với các con và chị vú .
Caí vui cuả một bông hoa huệ trong heó ngoài tươi ........Thì lại một lần

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243