Page 242 - DacSanMuDo73
P. 242
240 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
.Miễn sao con mình được no lòng .Họ phải nhịn ăn,nhịn mặc hầu đễ dành
được chút đỉnh thăm nuôi chồng .Từ những trại tù trong vùng rừng núi
xa-xôi .Còn những người có nghề chuyên-môn như bác-sĩ ,nha-sĩ . Và tất
cã những nghề dùng bằng trí óc mà bọn VC ngu dốt còn rất cần đến họ .Họ
laị phải uất-ức làm viêc dưới tay bọn chúng ,vì không muốn nhìn các con
đói ,mà thôi .Sự chiụ-đựng bằng tinh-thần còn khổ gắp trăm lần . Sự vất-vã
tay chân . Nói tóm lại , những người vợ tù cải tạo, là những nạn nhân đáng
thương nhất trên thế gian nầy ........Riêng tôi ,làm thân một SQ trốn đi tù
,tôi đã phải trốn chui trốn nhũi vì không muốn rời xa các con .Trong suốt
thời gian anh còn ở trong tù .Tôi ốm như một con cá khô .Không phải vì
thiếu ăn ,hay làm việc vất vã .Tôi có điều-kiện được trắng da dài tóc (Vì
lúc naò cũng phải trốn trong nhà ) .Tôi đã nhận được qúa nhiều may-mắn
trong cuộc đời .Cái may mắn thứ nhất,là nhờ lời khuyên của thựơng cấp
tôi Trưởng khối CTCT . Ngày tôi gặp ông , trước khi đi trình diện học tập
cải tạo .Ông nói với tôi “ Cô tìm cách trốn ,đừng đi cải-tạo ,gian-nan kinh-
khủng lắm ,chúng rất dốt , không biết gì đâu !....” Tôi tức tốc quay về nhà
.Tìm lên văn-phòng xã .Lúc bấy giờ bọn nắm quyền phường khóm vừa
dốt vưà không biết gì về thủ-tục hành-chánh .Tôi khai là cô –giaó xin giấy
dời gia-đình về quê chồng .......Từ đó giấy tờ đi đường cuả tôi có hai chữ
“ Cô-giaó .” là lá buà hộ mạng cuả tôi ....Cái may mắn thư hai là ba má anh
.Thương ba đứa cháu nội ,đã đùm bọc mẹ con tôi .Trong suốt thời gian ,
anh còn trong tù . Tôi phụ giúp trong nhà máy nước đá nho-nhỏ cuả ba má
anh .Nói đúng ra ,tôi đã có một chô ẩn-núp, thật an-toàn .Sai-gòn lúc nào
chẳng nóng .Nước đá vừa ra khuôn là hết ngay .Tôi không thiếu ăn,thiếu
mặc nhưng tinh thần-tôi thì thật thê-thảm khi phải làm một “ Tên tử-tội
.” Tôi nghỉ rằng nếu chúng bắt được tôi , chắc là chúng sẽ bắn ngay .Vì
tôị ngoan-cố không đi cải tạo .Môi lần nhìn các con, tôi lại khóc ..Phần
lo không biết anh có ngày được về vơí các con không ?.Trong thời chinh-
chiên,.Chúng đã phải xa cha .Giờ thì đang gọi là “ Hoà-bình.” chúng lại
xa hay có thể mất cha . Tương –lai là một vùng tăm-tối .Môi lần nghĩ đến
anh .Tôi lại xót xa cho anh .Và những ngừơi lính xa nhà họ đã mất đi
tất cã những giây phút thiêng-liêng . Mà Thượng đế đã dành cho những
người, được quyền làm cha,làm mẹ .Họ sẽ được hưởng cái giây phút nhìn
con biết lật,biết bò .Nhất là bước đi chập chững lần đầu cuả chúng .Tiếng
bập-bẹ gọi ba .... tất cã những qúy gía ấy ,những thứ mà tiền không bao
giờ có thể mua được ! Anh đã chưa một lần được tận-hưởng .......Tôi sống
trong ngôi biệt-thự cuả ba má anh (tức là nhà cao cửa rộng ).Nhưng tôi
chỉ da bọc xương , như một con cá đã phơi khô . Tinh-thần tôi sa-sút môi
khi nghỉ đến cái gia-đình nhỏ bé cuả riêng mình .Đang còn tan-tác ,biết
có ngày đoàn-tụ hay không ? Thời-gian vẫn châm trôi .Đã hơn năm năm
mòn mỏi .Anh vẫn còn “ Cải tạo .” mà cải-tạo gì đây ??? Cải taọ những

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247