Page 239 - DacSanMuDo73
P. 239
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 237
nữa tôi phải kêu trời !.Mà lần nầy lại kem thêm đôi dòng nước mắt uất-
nghẹn .Khi hay tin anh ,xin ra vùng tác chiến .Theo chân Trung-tá Phát
vaò Đaị Lộc vùng đồng khô cỏ cháy cuả Đà-Nẳng .Tôi đau điếng ,tôi tức
quay, tức quắc .Nghiến chặt đôi hàm răng đễ tự-thán “ Anh đã yêu lính
Mũ-đỏ hơn cã vợ con !!.” Tự ái cuả người vợ nổi dây .Tôi đã không them
liên-lạc với anh mấy tháng liền .Nhận thư anh gởi ,tôi cũng không hồi âm
.Má anh cũng an ủi tôi “Cái thằng ! nó lỳ quá má chiu thua !.” ....Bà cho
rằng vì tôi không chiụ xin đổi về Saìgòn làm việc .Nên anh mới xin đi ra
vùng hỏa-tuyến ...... . Bà đâu hiểu rằng trong cuộc đời nhà binh .Anh yêu
đơn-vị anh phục vụ .Thì tôi , cũng yêu qúy đơn vị , và anh em đồng đội cuả
tôi . Vã laị bà đâu biết rằng ,con trai cưng cuả bà đã “Trồng cây si .” Chiếc
mủ-đỏ và bộ áo hoa rừng .Từ thuở còn là một sinh-viên SQ ở trường BB
Thủ-Đức ........Thôi thì , tôi và anh .” Hồn ai nấy giử.”.......Con gái lớn của
đã nói thật nhiều .Dì út cuả nó, cũng đã day nó hát bài con bướm vàng .Nó
đòi hát cho ba nghe .Tôi vừa giận , mà cũng vừa tức cười .Quả đúng câu
“Lá rụng về cội .” Mẹ cực khổ nuôi dạy .Vậy mà , mới biết hát lại đòi hát
cho ba nghe. Thương con , tôi dẫn nó vào phòng truyền tin cuả QYV
Nguyễn văn Nhứt. Mượn tam đừờng dây classA ( lén dùng đường dây
riêng cuả mấy ông tướng ) mới nói chuyện được với anh ở vùng Đại Lộc
xa-xôi ấy ................Trước khi anh nghe máy .Tôi đựợc ngươi lính truyền
tin baó cho biết .Anh đã bị thương mấy hôm rồi .Do đặc công cuả VC tấn
công .Anh đã không cho tôi biết .Nói xong chú ấy còn dặn “ Ông thầy giấu
chị,em lỡ nói,chị đừng hỏi ổng, em bị rầy .” .Trong lúc điện đàm với anh
tôi không hỏi một cầu nào .Vẽ việc anh bị thương ,.chỉ dành thời giờ cho
cha con anh thỏ -thẻ với nhau mà thôi ...........Ba hôm sau tôi xin phép nghỉ
một tuần .Đi thăm anh .Đối với khối CTCT tôi là SQ nhỏ tuổi nhất ,nên
được ưu-đài .....Bốn giờ sáng tôi đã có mặt ở phi trường Tân-sơn-nhất .
Đáp chuyến bay đầu tiên ,.Tôi có thể đi máy bay quân-sự (đỡ tốn tiền )
nhưng tôi lại không muốn chờ đợi ....... ..Đến phi trường Đà-Nẳng , hãy
còn qúa sớm chỉ hơn 6 giờ sáng mà thôi . Ra khỏi phi trừơng .Sương mù
vẫn còn lãng đãng ,mặt trời hãy còn ngủ .............Tôi đến phi trường Non-
Nước hậu trạm cuả Nhảy dù bằng xe thồ (danh từ người địa phương goị
xe honda ôm ) .Mưa bụi cuả Đà-nẵng thật đẹp .Những hạt mưa nhẹ như
màng sương ,không đủ đễ làm ướt aó .Lần đầu tiên tôi được tắm dưới làn
mưa bụi .Lãng mạn ,nên thơ như thế .Nhưng lại trong một hoàn cãnh trớ-
trêu (van dâm. xa –xôi đến xem anh bị thương như thế naò !! ) Tuy giận
anh tím gan , bầm ruột .Nhưng bổn phân.cuả người vợ lính, trong thời
chinh chiến , chỉ biết chấp nhận mà thôi ...Thiếu –úy Như, tiếp tôi ở tiền
trạm . Tôi nhờ điện-thoại gọi vào cho anh . Anh tửơng là tôi chọc đuà với
anh .Làm sao anh có thể tin là tôi đang có mặt ở Phi-trường Non-nước khi
trời chưa sáng hẳn ..... Tôi chờ ở đó hơn sáu tiếng đồng hồ anh mới ra được

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244