Page 234 - DacSanMuDo73
P. 234
232 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
đến hai tuần lễ .Thức khuya , dậy sớm , mới có đượ.c một bài cho tờ đặc
san .Với tôi đó là sự thể hiện rõ rệt hai chữ “cố-gắng.”......
Đã hơn nừa giờ đồng hồ ngồi trước phím gỏ . Vẫn không một ý
tưởng naò đến .Đễ tôi có thể viết thành câu . Thì làm sao có thể viết nên
một câu chuyện ...! Tự nhiên nghe giân thời- gian . Sao đến nhanh thế
,đến quá vội . Vô-tình cướp đi cái nhanh nhẹn cuả đôi tay . Làm lu mờ đi
sự sáng suốt cuả tư-tưởng .Tôi không thể naò hư cấu nổi một vài nhân vật
nào đó . Đễ có thể viết nên một câu chuyện vui,buồn hay lãng –mạn như
mọi khi ...Tư-tưởng mù-tịt ,khiến tôi tự nhiên thấy khó chịu .Bực bội với
chính mình ...Thôi thì đành tắt máy đi ngủ .Đễ đó sáng dây rồi tính tiếp
......Sau một giấc ngủ dài gần tám giờ đồng hồ .Có lẽ mọi năng lượng cần
thiết cho cơ-thể đã được dung nạp đầy-đủ .Tôi ung-dung mở máy và sửa
soạn đễ gõ thật nhanh ( dầu chỉ gỏ bằng hai ngón tay trỏ mà thôi ,gõ lia-lịa
như mấy cô cậu trẻ, thì tôi chịu thua ) .Mấy hôm trước nói chuyện với ông
chủ-nhiệm .Ông đề-nghị viết về Tết Mậu-Thân .Đề taì nầy càng làm khó
tôi hơn .Vì năm ấy tôi còn là cô bé đang học lớp 11 .Đêm ba mươi ,tôi còn
theo chị lớn cuả tôi đi chuà hái lộc và đón giao-thừa . Nói chung thị xã
Vũng -Tàu nơi tôi ở .Đêm Giao-thừa đến thật bình-yên .Sáng mùng một ,
đồng bào từ Bà-Rịa chay sang lánh nạn . Đến lúc đó , chúng tôi mới biêt
về biến cố Mâụ-Thân ......Sau đó những hình ảnh , tôi được xem trên TV
.Thật qúa khinh khủng đối với tôi .Hình ảnh những người bị chôn sống ,
mà tay , chân cột bằng dây kẽm gai .Những xác chết được đào bới lên , từ
những nấm mồ chôn tập thể .Tay họ bị còng ngược ra sau lưng ,mà đầu
thì bị đập bể Tôi nghĩ đến ,trước khi chết họ còn bị hành-hình đau –đớn
,chợt rùn mình .Những người bị hành-hình ấy . Họ cũng chỉ là những công
chức .Tận-tụy phục-vụ vì dân , vì nước mà thôi Cũng là con người tại sao
bọn VC lại có thể dã- man đến như thế ! Họ còn có bản-chất con người hay
không ?? .Những hình ảnh đó’ là động lực cực mạnh . Xâm-nhập đầu óc
đơn-sơ cuả cô bé học trò như tôi .Tôi muốn , mình phải làm một cái gì đó,
đễ giúp các chiến-sĩ Quốc-gia . Đánh đuổi bọn VC tàn ác ấy .Học kỳ cuối
cuả lớp mười hai . Khi những cánh phương hồng , bắt đầu lã tả rơi .Nhuôm
đỏ cã sân trường Tôi đã có một quyết định thật taó bạo “Nhập-ngủ”......
Tôi bước vào quân đội với nổi tức giận , và dòng nước mắt cuả mẹ tôi
.Riêng ba tôi Tuy buồn , nhưng ông vẫn đồng ý . ký vaò đơn xin nhập ngủ
cho tôi .Vì khi ấy tôi vẫn còn dưới tuổi 21 ..... Thời-gian lướt trôi nhẹ-
nhàng ,tư-tưởng vẫn lạnh . Nên đôi ngón tay cũng chợt đóng băng .....Lại
nghe giân chính mình . Tự hỏi , hay mình đã bắt đầu già nên ý-tưởng cùng
lụn tàn .?? không thể được ,đã là vợ lính dù thì phải “cố-gắng.” .Bây giờ
, không có ý-tưởng đễ viết chuyện người , thì viết chuyện cuả mình vậy
...Đành thôi.............
Buổi sáng hôm ấy .......Nắng thật đẹp ,nhưng trong lòng tôi thì

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239