Page 204 - DanSan68
P. 204
204 Muõ Ñoû 68
- “Đụ mẹ mấy thằng Dù. Tao cho tụi mày thành Dù lôi luôn.”
Tôi lo ngại cho “Hậu Xung” vì bốn tên Nhái đều to con không kể hai tên
ngồi bàn khác như sẵn sàng tiếp ứng. Với cái lực lượng “Hậu Xung”
này thì tụi tôi chỉ có xụi tới chết. Ngoài mặt vẩn ráng bình tỉnh như ra vẻ
không nghe tiếng pháo khiêu khích, tôi hỏi nhỏ Hùng Lai và Minh Mụn:
-“Ê! Có đồ chơi không?”
- “Không!” Cả hai trả lời rồi Hùng Lai tiếp, “Tao tưởng chỉ lai rai ở gần
nhà mày nên không có lận theo. Ai biểu mày hứng bất tử làm chi.”
Tôi không hỏi thằng Trực vì nghĩ rằng nó không có máu ân oán giang hồ
như tụi tôi. Tiếng trọ trẹ của nó làm tôi giật mình:
- “Tao có trái lựu đạn khói.” Tôi nổi nóng muốn chưởi thề. Mẹ cha nó!
Lựu đạn thật không biết ăn thua chưa. Lựu đạn khói thì chỉ mang đầu máu.
Tiếng thằng Đực với giọng chắc nịch:
- “Để đó tau tính.” Nó nhìn qua hai bàn đối phương rồi rảo mắt quanh
bar xong thì thầm:
- “Khi mô tau la xung phong là ba thằng mi chạy ra cửa liền nghe chưa!
Tau ra sau cùng.”
Tôi nhìn thằng Trực với sự hoang mang lẩn kính nể cái lì lợm của nó.
Đột nhiên cái đầu đang tê liệt vì sợ chợt lóe ra tia sáng. Thằng này đúng là
Khổng Minh. Bên Nhái thấy chúng tôi rù rì liền kéo ghế đứng lên. Thằng
Trực miệng hô xung phong tay luồn túi quần trận móc trái lựu đạn khói ra
nhanh như chớp lăn về phía đám Nhái trong khi tụi tôi cùng phóng ra cửa.
Tiếng lựu đạn lăn trên sàn xi-măng nào ai phân biệt được lựu đạn khói hay
M-26. Mấy chàng Nhái tá hỏa mạnh ai nấy chạy núp. Ra khỏi cửa bar tụi
tôi chạy tiếp đến rạp Rex hy vọng có phe ta tiếp ứng bỏ lại đằng sau cái
bar với khói tím đang bốc lên mù mịt. Khi đến rạp Rex tụi tôi hể hả chọc
giởn nhau để vui mừng thoát nạn thì xe Quân Cảnh 204 thắng lại với giọng
quát của một người Trung sĩ:
- “Ê! Mấy ông thần. Lên xe hết.” Tụi tôi riu ríu lên xe. Đi ra khỏi khu
vực Sài Gòn ông Trung sĩ quay lại hỏi tụi tôi:
- “Thằng nào thẩy lựu đạn khói nói nghe không về Cải Hối Thất là chết
mẹ với tao.” Tụi tôi im lặng rồi giọng trọ trẹ vang lên:
- “Dạ em Trung sĩ.” Rồi thôi nó không nói gì nửa với khuôn mặt trở lại
lầm lì như chấp nhận mọi hậu quả. Người Trung sĩ cũng im lặng một hồi
lâu mới lên tiếng:
- “Bộ tụi bây không biết Châu Nhị (Nhái) đụng với Trung úy Hợi (Nhảy
Dù) mới mấy ngày trước ở Tự Do hả? Cả ông Hợi với Châu Nhị đều chết.
Tụi bây lạng quạng lên đó tụi nó thịt liền”
-“Dạ tụi em không biết.” Giọng Hùng Lai yểu xìu.
- “Đúng tụi bây là tụi điếc không sợ súng.”


Giả từ Denver
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209