Page 209 - DanSan68
P. 209
Muõ Ñoû 68 209

nặng lòng với lục bát đến như thế!
Vì lẽ đó, đi tới đâu, ông rắc thi hoa tới đó. Chúng ta hay gặp ở Bùi Giáng
những câu “Kiều sắc” tự vấn-đáp nghe ngô nghê dân dã mà xoáy vào tim
óc, chạnh lòng, :
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
(Chào Nguyên Xuân)
Cũng có khi nhẹ nhàng man mát lụa tơ, lãng mạn vô ngần, có thể hiểu lầm
là của Nguyễn Bính hay Hồ Dzếnh:
Áo vàng xin dệt cho em.
Tơ vàng ai lựa sợi mềm tay đan.
Mai sau để lại hoe vàng.
Cầm nghe có thịt da nàng ở trong.
(Dệt Áo)
Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ bị bắt buộc trưc diện những câu nặc “Bùi
phái”, không lầm vào đâu được. Đó là những dấu hỏi lớn lao ở con đường
rẽ đôi, ngã ba đường, đường thu chia ngã, hay giữa đường. Người gặp
người. Tôi gặp Tôi. Thân Xác gặp Linh Hồn. Tương Lai choảng đụng Quá
Khứ (Big Bang) ở Hiện Tại. Và sau khoảnh khắc đó là định mệnh nổi trôi,
tiếp tục cuộc hành trình miên man vô định.
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
(Chào Nguyên Xuân)
Hay:
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?
Ta đi còn gửi đôi dòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù?
Những thương nhớ lạnh bao giờ
Đường thu chia ngả chân trời rộng thênh…
(Mai Sau Em Về)
Bùi Giáng với những câu như vậy thành công ở chỗ tạo âm vang và gây
ấn tượng với người đọc. Người đọc bắt buộc phải dừng chân, lấy lại hơi
thở, lắng nghe tiếng hát hớp hồn của loài ngư nữ cổ Hy và, song song
đó, thưởng thức tranh họa trừu tượng bằng mầu đen huyền hoặc của Van
Gogh.
* * *
Có người khen thì cũng có người chê. Trần Hữu Thục, rất khắt khe,
bảo:
“Nói cho rõ ràng ra, thơ của Bùi Giáng dở. Trừ một số câu thơ hay – chưa
hẳn là rất hay, còn lại hầu hết thơ ông đều dở”, “Ta có thể nói, cái dở trở

Giả từ Denver
   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214