Page 212 - DanSan68
P. 212
212 Muõ Ñoû 68
là diệu tưởng, đo là nghi
tâm”. Hãy để nguyên vị
ngọt ngây dại của thơ
như cây cà rem đầu mùa
giữa trưa nắng hè.
Có một bài thơ Bùi
Giáng viết trên giấy rác:
Trước khi về chín suối
Em xin gửi đá vàng
Của trăm năm buồn tủi
Về trở lại nhân gian.
Chắc hẳn ông cũng có ít nhiều trăn trở, buồn vui nhân thế. Có lẽ ngay lúc
này ông rất tỉnh và cũng rất cô đơn (không có lấy một trang giấy đàng
hoàng để viết, và luôn luôn viết trong cô đơn). Sự cô đơn luôn là một định
mệnh ám ảnh theo đuổi ông mãi, nhất là trong tình yêu. Ông hằng khao
khát một mối tình (“Chắp tay tôi lạy Ông Trời/Tìm người yêu giúp dùm
tôi một lần”). Như trong câu truyện “Cô Bé Bán Diêm” của Hans Christian
Andersen, ông đốt hết que diêm này tới que diêm khác để vơi đi nỗi buồn;
cho tới một ngày không còn que diêm nào nữa, ông đành bỏ lại “miên
trường” phía sau! Chắc hẳn ông đã nhìn thấy “Mùa Xuân” phía trước!

Tạo Ân

































Giả từ Denver
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217