Page 201 - DanSan68
P. 201
Muõ Ñoû 68 201

Các bạn Nhảy Dù mến yêu, một người bạn Nhảy Dù của tôi đã làm tôi
thay đổi quan niệm
Tôi và Trực biết nhau và trở thành bạn vì cùng chung một khóa dù, khóa
236. Hai thằng khác nhau như hai thái cực. Nó to ngang với đôi vai rộng,
thân hình thật chắc nịch với nước da ngâm đen của những nông phu. Phải,
nó là dân làm ruộng, xuất thân từ một gia đình thật nghèo. Qua được lớp
Nhất thì phải nghỉ học giúp ba mạ làm ruộng để nuôi đàn em. Hắn đăng
lính Nhảy Dù không phải vì bị mấy ông cảnh sát, dân vệ trong làng ăn
hiếp, cũng chẵng phải thất tình mấy cô gái cùng làng.
- “Mi biết không, tau đi lính Nhảy Dù tại tau mê cái mũ đỏ, bộ đồ rằn ri.
Bận vô coi oai vô hậu”
- “Chứ không phải mày mê Hùng Cường hả thằng cụ trâu” Tôi gọi nó là
thằng “cụ trâu” theo danh từ tôi học được của mấy ông cậu người Huế.
- “Không phải mô. Cái bửa ngày Quân Lực hay Quốc Khánh chi đó ba
tao dẫn tao về Huế chơi. Tao được coi mấy ôn Nhảy Dù biểu diển ở sông
Hương. Tau mê luôn lúc nớ.” Hắn trọ trẹ.
Tôi, với cái ma lanh của thằng con trai “dân Sài Gòn”, dáng dấp “mảnh
mai”, rớt cánh gà ra binh nhì. Đăng vào Nhảy Dù vì đi bộ binh “đơ dem
cùi bắp” thì quê quá. Khi nhập khóa dù Trực, dù trông to ngang cũng thấp
hơn tôi một chút nên mang danh số 12, tôi danh số 11 (danh số xếp theo
chiều cao) nên chúng tôi lại càng gần nhau hơn. Khi thi chạy vòng quanh
phi trường Tân Sơn Nhứt, mặc dầu ba lô độn toàn cát tông mà tôi mệt vẫn
muốn đứt hơi, nhiều lúc muốn ngồi xuống, hoặc nằm lăn ra rồi tới đâu thì
tới, có rớt ra bộ binh thì ra. Trực luôn kè tôi nói khích:
- “Đụ mạ mấy thằng Sài Gòn, yếu như sên mà cũng đòi đi lính Nhảy
Dù.”
Vậy đó rồi nó và tôi cũng về được tới mức. Có những săn sóc thật nhỏ
nhưng làm tôi thấy thương nó nhiều hơn. Như ca nước đánh răng có sẳn
khi tôi dậy trể, điếu thuốc để dành cho tôi khi mò mẩm đi xin thuốc lá. Bù
lại tôi tập nó uống bia trong câu lạc bộ mỗi lúc có tiền của bà già cho khi
thăm nuôi, hoặc nhậu rượu đế mua của mấy hạ sĩ quan cán bộ trong Khối
Bổ Sung. Cái mục này nó học thật nhanh và muốn vượt qua tôi. Riêng
thuốc lá thì nhứt định nó không hút chỉ cằn nhằn:
“Ngon lành bổ béo chi mô mà răng tụi mi đứa mô cũng ham, cũng
thèm.”
Hình như có sự bù trù trong tình bạn giữa Trực và tôi. Nó lầm lì ít nói,
trong khi cái miệng tôi lia chia; nó cái gì cũng lo trước, trong khi tôi cái gì
cũng để tới đâu hay tới đó. Tuy nhiên tôi biết một điều, tôi có cảm giác an
toàn khi có Trực bên cạnh tôi. Không biết nó thích tôi về cái gì. Ba xạo,
ma lanh của thằng Sài Gòn? Đến giửa tuần thứ hai của khóa dù thì tôi đầu
têu rủ nó và hai tên nửa, Hùng Lai và Minh Mụn, cùng khóa dù trổ nóc tôn,

Giả từ Denver
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206