Page 202 - DanSan68
P. 202
202 Muõ Ñoû 68

leo rào qua ngã Tiểu Đoàn 8 chuồn đi chơi. Tuần đầu bốn thằng về nhà tôi
ở xứ đạo sát trường đua Phú Thọ. Ba tôi đi công tác thanh tra ngoài Qui
Nhơn nên tôi nói trăng nói cuội gì má tôi cũng nghe:
“Tụi con đợi cán bộ hướng dẩn khóa dù, nên họ cho nghĩ phép.”
Thôi thì bốn ông trời con Nhảy Dù coi trời bằng vung tha hồ vui chơi,
phá phách. Nào là vũ trường, quán bar, café nhạc, em út. Đồng hồ, giây
chuyền của chúng tôi đi tuốt. Ba đứa tôi, Hùng Lai và Minh Mụn đều là
dân Sài Gòn nên những mục này chỉ là những vui chơi đã biết qua thời
học sinh. Nhưng đối với Trực thì cả là thế giới mới lạ hấp dẩn (hình như
học ăn chơi dể và thích hơn). Gia đình nó từ ông cố, ông nội đi xuống đến
nó sống trong một làng bao quanh là tre, trúc. Làm ruộng sinh sống. Nó
cũng không khác hơn nếu không đi lính Nhảy Dù có dịp vào Sài Gòn. Tôi
còn nhớ lần đầu đi xích lô máy hai tay nó nắm chặc thành xe biểu hiệu sự
sợ hãi tuy nó không nói ra sợ tôi cười. Nó nói khi bước xuống xe:
- “Xe xích lô chi mà chạy mau vô hậu. Ngoài nớ không có loại ni.”

Một hôm chúng tôi vào quán café nghe nhạc tán dóc. Trong khi ba đứa:
tôi, Hùng Lai với Minh Mụn yêu cầu cô chủ quán nào là Pround Mary,
Who’ll Stop The Rain của CCR, hoặc những bản nhạc được ca bởi ca sĩ
Sylvie Vartan, hay Adamo. Nhạc Việt thì là Thà Như Giọt Mưa, Ngày Xưa
Hoàng Thị . . . nhiều lắm. Chúng tôi thi nhau phô trương kiến thức nghe
nhạc với nhau và cũng để lấy le với người đẹp ngồi cashier. Tới phiên
thằng Trực khi được người đẹp hỏi yêu cầu bản gì, nó lúng búng:
“Cô cho tui nghe bản Nó hỉ”
Hình như tôi bắt được nụ cười thoáng nhanh của cô gái:
“Dạ để em coi có bản đó không. Nếu không thì anh thích bản nào ạ.”
“Xuân Này Con Không Về, của ông ca sĩ chi người Quảng Trị đó.”
“Dạ ca sĩ Duy Khánh.” Cô cashier thỏ thẻ đáp rồi quay vào trong lựa nhạc
Thằng Hùng Lai chọc:
“Đang mùa hè nóng chảy mở mà mày đả lo Xuân, với Tết không về hả
thằng cụ trâu?”
Hùng Lai chỉ tôi tiếp nhái giọng trọ trẹ của Trực:
“Ôn đừng lo thằng ni hắn sẽ ký phép cho ôn về ngoài nớ thăm mấy O. Hắn
là vua dù đi không cần phép.”
Tôi binh Trực:
“Thân phận lai của mày không lo. Người ta lai Tây da trắng mũi cao, to
lớn còn mày lai giống gì mà nhỏ con, mũi tẹt. Chắc là lai chó Phóc.”
Cả ba chúng tôi cười lớn có lẫn tiếng cười khúc khích của người đẹp làm
chúng tôi hừng chí đấu hót lia chia. Tôi bỗng giựt mình khi lời và nhạc
vang ra từ loa âm thanh:


Giả từ Denver
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207