Page 203 - DanSan68
P. 203
Muõ Ñoû 68 203

“Tôi nó sinh ra nhằm chinh chiến mới quen nhau. Nó quê ngoài kia từ lâu
lắm chưa lần về …”
Thằng Trực ngồi yên lặng cặp mắt xa xăm, hồn như mãi tận đâu. Ba đứa
tôi cũng lặng thinh như tôn trọng bạn. Khi bản nhạc chấm dứt thằng Trực
mới nói trong giọng sủng buồn:
- “Tau nghe bản ni là tau nhớ cậu tau. Cậu tau hay hát khi còn chưa đi lính
Sư Đoàn 1 và lúc chưa chết trận ở Hạ Lào. Cậu tau thương tau lắm, mổi
lần về phép hay dẩn tau lên phố ăn kem, đi coi xi-nê.
Đó là lý do thằng nó thích bản nhạc đó. Tôi lúc ấy chẳng thấy bản nhạc
hay chút nào nhưng cũng hót theo:
- “Bản nhạc đó có ý nghĩa ghê. Hay lắm cậu mày thích là phải.”
Tuần sau hết tiền chúng tôi kéo về nhà Minh Mụn ở Tam Hà Thủ Đức. Ba
mẹ thằng Minh có nhà và trại chăn nuôi ở đó. Theo lời nó kể ba mẹ nó
sống ly thân mạnh ai nấy hưởng thụ nếp sống vật chất của nhà giàu. Nó
buồn chán đăng lính Nhảy Dù cho thõa máu giang hồ. Rồi thì cũng là bia
bọt ở quán nhậu, café nhạc, em út v.v cho đúng 14 ngày vì đã chơi thì chơi
cho đáng. Chúng tôi về trình diện lại bị cạo đầu, ăn roi điện, nằm “con-
nex” đợi nhập học khóa dù 239. Bù lại chúng tôi đã có hai tuần vui chơi
thỏa thích bên nhau. Làm gì được giấy phép như vậy. Riêng tôi thì đã binh
nhì rồi đâu sợ rớt ra binh ba.


Tuy bốn thằng nhưng giửa tôi với thằng Trực tình thân hơn. Tôi dùng
miệng lưởi binh vực nó khi bị bạn bè chế nhạo, chọc phá. Nó dùng khuôn
mặt lì lợm, thân hình trâu nước hù dọa những tên muốn ăn hiếp tôi. Mấy
ngày trốn phép rong chơi thằng Trực và tôi gần nhau hơn và tôi càng thân
nó hơn sau một vụ đụng nhau với Nhái ở khu bar Tự Do. Thường thường
bar ở đường Nguyễn Văn Thoại là khu vực của Nhảy Dù, vì các trại của
Tiểu Đoàn 3, Tiểu Đoàn 1 và căn cứ Hoàng Hoa Thám gần đó. Trong khi
mấy bar ở Tự Do của người Nhái vì gần Bộ Tư Lịnh Hải Quân và căn cứ
người Nhái. Ít khi nào thấy mấy ông Nhái, hay Hải Quân léng phéng ở
khu Nguyễn Văn Thoại và ngược lại cũng không thấy mấy ông thần nước
mặn phe ta say sưa quờ quạng ở Tự Do. Hôm đó sau mấy xị đế ở một
quán cóc bên đường tôi, lại thằng đầu têu rủ lên bar Tự Do chơi cho biết.
Khi vào một cái bar tôi đã thấy có cái gì không ổn qua những khuôn mặt
gằm gằm của mấy chàng Nhái ở bàn khác. Uống mổi đứa hai, ba chai 33
rồi mà “ma men” vẫn chưa đem lại hào khí của lính Nhảy Dù uống rượu.
Không riêng gì tôi mà Hùng Lai và Minh Mụn cũng vậy, không cười giởn
ba hoa chích chòe như mọi khi vào quán. Chỉ có thằng Trực là chẵng biết
nó nghĩ ra sao vì khuôn mặt đen đúa lì lì của nó. Rồi bụng tôi đánh lô tô
khi môt giọng nói hằn học gây sự từ bên kia vang lên chát chúa như trái
pháo khởi đầu cho “Tiền Pháo”:

Giả từ Denver
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208