Page 159 - DanSan68
P. 159
Muõ Ñoû 68 159

“cán bộ trại”, chứ còn đám tù bọn tôi thì đã có “sắn” (khoai mì) để “khắc
phục”.
Toán bốn thằng chúng tôi, do một chàng vệ binh dẫn đi, kéo theo hai cái
xe cải tiến (loại xe đóng bằng gỗ giống như chiếc xe bò nhỏ) vào Thượng
Sơn, nằm cách trại khoảng 60 cây số. Trong thời gian tù tội, những ngày
được đi xa như thế này thật là hiếm hoi, hạnh phúc ghê gớm lắm. Chẳng
khác gì người trong nước bây giờ được xuất ngoại. Ít nhất cũng được tự do
hơn, ăn uống khá hơn, và nhất là được sống với dân để nghe họ nói những
điều chân thật. Có một trùng hợp lý thú là trong bốn thằng tù bọn tôi đều
có đủ bắc, trung, nam. Một thằng chính gốc Hà Nội 54, một thằng xứ Huế,
một thằng Nha trang là tôi và một thằng nữa là dân Cần Thơ, Nam bộ.
Khởi hành từ sáng sớm, chiều chúng tôi đến làng. Nếu không đến đây có
lẽ chẳng ai ngờ là giữa núi rừng xa xôi hẻo lánh này lại có một cái làng với
khoảng một trăm nóc nhà nằm dọc bên bờ con suối lớn dưới những tàng
cây che kín mặt trời. Vậy mà trông rất sạch sẽ và thơ mộng. Từ cổng làng,
bọn tôi đã nghe tiếng chim hót líu lo hòa trong tiếng suối chảy róc rách
giữa một vùng núi rừng tĩnh mịch.
Bọn tôi được sắp xếp ở trong một căn nhà mái lá cọ, có vách bằng nứa,
nằm dưới một tàn cây cao, sát bên bờ suối. Chủ nhà là một bà già trọng
tuổi. Điều làm chúng tôi ngạc nhiên là trông bà không giống những người
dân mà chúng tôi thường gặp ở vùng này, từ cách ăn mặc tới cử chỉ nói
năng. Lúc nào bà cũng vui vẻ niềm nở với chúng tôi, trên môi lúc nào cũng
có sẵn nụ cười.
Thằng bạn tù gốc Hà Nội của bọn tôi quả quyết là bà nói đúng giọng Hà
Nội, cái thời còn một Hà Nội thanh lịch. Trên vách, treo một tấm giấy khen
với một cái tên cũng rất Hà Nội, không hợp với khung cảnh núi rừng này:
“Bà Vương Chu Khánh Hà “. Cái tên trùng tên một cô ca sĩ miền Nam,
làm chúng tôi dễ nhớ.
Bà ở với người con trai, vừa làm y tá cho thôn, vừa làm rẫy, trồng thơm
(dứa), trồng nhản. Một phần đất anh dành ra trồng rau và nếp nương. Anh
nói năng hiền lành dễ mến. Đặc biệt rất thương và chiều mẹ.
Ngày đầu tiên, bà chỉ cười chào bọn tôi, không dám đến gần “quan hệ”.
Nhưng hôm sau, bà mua chuộc anh vệ binh và giới thiệu cô thợ may ở nhà
kế bên cho anh ta, nên anh ta đóng đô luôn bên ấy. Bà cho chúng tôi ăn
xôi, ăn thịt rừng, còn thêm đủ loại trái cây bà mua được trong làng. Ở đây,
ăn uống như thế là thuộc hàng “tư bản”. Ban ngày chúng tôi đi khắp nơi
mua thực phẩm các lọai, chiều về lại nhà, kéo nhau xuống suối tắm, rồi
được ăn một bữa cơm “thịnh soạn”, bọn tôi có cảm giác như đang ở đâu
đó trên thiên đàng.
Đêm nào bà cũng mang đến một ấm trà tươi, ngồi tâm sự với bọn tôi
tới khuya. Đúng như thằng bạn tù gốc Hà Nội nhận xét, bà dân Hà Nội

Giả từ Denver
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164