Page 163 - DanSan68
P. 163
Muõ Ñoû 68 163



























như từng bao nhiêu năm mai táng những đồng đội chưa bao giờ gặp mặt.
Ba thằng bé phụ tôi hì hục dựng lại mấy tấm bia gãy đổ. Tôi ngồi trước
những nấm mộ sụt sùi. Ba thằng bé chưa từng biết những gì đớn đau và
bất công của cuộc chiến bắc-nam, cũng ngậm ngùi cảm động, trịnh trọng
hứa với tôi sẽ thường xuyên rủ nhau đến đây để hương khói và chăm sóc
các mộ phần.
- Bạn đồng đội của chú chắc chắn là những người tốt.
Ba đứa bé nói với tôi trên đường ra xe về lại Sài Gòn, trong lúc tôi còn
đang miên man về cách hành xử tàn tệ từ những con người không có trái
tim, không còn biết thế nào là “nghĩa tử nghĩa tận”.
Về khách sạn, ba cháu xin được ở lại với tôi đêm nay, để khuya được đưa
tôi ra phi trường. Không ngờ những đứa bé từ một vùng núi non Việt bắc
xa xôi lại chí tình với một người miền Nam, và bây giờ chỉ còn là.. “khúc
ruột ngàn dặm”, như tôi.
Tôi lấy thêm một phòng cho hai đứa kia, còn thằng bé đánh giày nhỏ nhất
ở cùng phòng với tôi. Trước khi đi ngủ, tôi cho thằng bé một ngàn đô-la,
bảo nó ngày mai mua vé xe lửa về lại Nghĩa Lộ, đưa cho ba má nó. Tôi
viết một mảnh giấy kèm theo, bảo với ba nó tôi là một trong bốn người tủ
cải tạo lúc xưa, và dùng số tiền này tìm mọi cách đưa bà cụ về Hà Nội nằm
bên ông cụ như lời bà trăn trối lúc lâm chung. Tôi có cho địa chỉ để anh ta
liên lạc. Tôi còn căn dặn thằng bé phải hết sức cẩn thận, vì các chuyến xe
Thống Nhất Bắc-Nam sẽ rất đông người vào những ngày giáp tết. Nó tròn
mắt nhìn tôi ngạc nhiên, rồi nắm chặt bàn tay tôi, nói ngày mai, sẽ may
thêm một cái túi bên trong chiếc áo để khâu tiền vào trong đó.
“Kính thưa Anh,

Giả từ Denver
   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168