Page 156 - DanSan68
P. 156
156 Muõ Ñoû 68
thaèng beù
ñaùnh giaøy
ngöôøi
Nghóa Loä
Phạm Tín An Ninh
Mấy ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn, tôi thường đến ăn tối tại một quán ăn
gần khách sạn tôi ở, đi bộ chừng năm phút, có tên Nhà Hàng Thanh Niên,
nằm phía sau nhà thờ Đức Bà. Một nơi tương đối yên tĩnh, khu vườn lộ
thiên nhỏ nhưng với những khóm trúc dễ thương, và nhất là được nghe lại
những bản nhạc tình ca -kể cả tình lính- của miền Nam thuở trước.
Sài Gòn dường như không kịp thở vào những ngày cuối năm. Ngoài
đường tấp nập xe cộ và trên vỉa hè cũng kín cả người. Tất cả đều hối hả
ngược xuôi, làm như tất cả không còn đủ thời gian để kịp “đổi đời”. Tôi
thấy mình lạc lõng trong cái không gian ấy. Tốt nhất là tìm một nơi vắng
vẻ ngồi một mình để suy tư và hồi tưởng về Sài Gòn của một thời xưa cũ,
mà bây giờ mơ hồ như chỉ còn trong cổ tích.
- Chào chú, cháu đánh giày cho chú nhé.
Tôi giật mình khi nghe một giọng rặt bắc kỳ, chưa kịp quay lại thì ba chú
bé đã đến trước mặt tôi. Thằng bé nhất và cũng đứng gần tôi nhất nhìn tôi
gật đầu chào:
- Sao chú ngồi một mình buồn thế ? Trông chú hơi lạ. Chắc chú là Việt
Kiều mới về thăm quê ?
Tôi ngạc nhiên, không hiểu tại sao thằng bé biết mình là “Việt kiều”.
Bởi tôi ăn mặc rất đơn giản. Có thể nói là đơn giản nhất so với những thực
Giả từ Denver
thaèng beù
ñaùnh giaøy
ngöôøi
Nghóa Loä
Phạm Tín An Ninh
Mấy ngày ngắn ngủi ở Sài Gòn, tôi thường đến ăn tối tại một quán ăn
gần khách sạn tôi ở, đi bộ chừng năm phút, có tên Nhà Hàng Thanh Niên,
nằm phía sau nhà thờ Đức Bà. Một nơi tương đối yên tĩnh, khu vườn lộ
thiên nhỏ nhưng với những khóm trúc dễ thương, và nhất là được nghe lại
những bản nhạc tình ca -kể cả tình lính- của miền Nam thuở trước.
Sài Gòn dường như không kịp thở vào những ngày cuối năm. Ngoài
đường tấp nập xe cộ và trên vỉa hè cũng kín cả người. Tất cả đều hối hả
ngược xuôi, làm như tất cả không còn đủ thời gian để kịp “đổi đời”. Tôi
thấy mình lạc lõng trong cái không gian ấy. Tốt nhất là tìm một nơi vắng
vẻ ngồi một mình để suy tư và hồi tưởng về Sài Gòn của một thời xưa cũ,
mà bây giờ mơ hồ như chỉ còn trong cổ tích.
- Chào chú, cháu đánh giày cho chú nhé.
Tôi giật mình khi nghe một giọng rặt bắc kỳ, chưa kịp quay lại thì ba chú
bé đã đến trước mặt tôi. Thằng bé nhất và cũng đứng gần tôi nhất nhìn tôi
gật đầu chào:
- Sao chú ngồi một mình buồn thế ? Trông chú hơi lạ. Chắc chú là Việt
Kiều mới về thăm quê ?
Tôi ngạc nhiên, không hiểu tại sao thằng bé biết mình là “Việt kiều”.
Bởi tôi ăn mặc rất đơn giản. Có thể nói là đơn giản nhất so với những thực
Giả từ Denver