Page 153 - DanSan68
P. 153
Muõ Ñoû 68 153

đổ dưới chân ba. Tiếng sét đánh bên tai ba nghiệt ngã quá, có lúc ba tự bấm
vào da thịt mình để tự hỏi thực hay hư. Lúc ở văn phòng bác sĩ, khi nghe
kết quả sinh thiết tế bào là ung thư, và cần phải nhập viện sớm để mỗ, mẹ
con đã nhìn thẳng vào mắt người bác sĩ mà rơm rớm nước mắt van xin:
- Bác sĩ ơi ! tôi còn đứa con bại liệt đang ở nhà trông chờ tôi, tôi không thể
nào nhập viện được đâu.
Mẹ khóc, ba khóc, rồi người bác sĩ trẻ rớm lệ, nhưng ông ta kịp lấy lại bình
tỉnh lớn tiếng như
muốn thức tỉnh mẹ con :
-Nhưng chị không mỗ, chị chết ai chăm sóc con chị ?
Cuối cùng rồi mẹ cũng phải mỗ. Ba chẳng có tiền, phải van xin các chú
và cậu dì ở bên Mỹ xót thương gửi về giúp. Mỗ xong mẹ về nằm trên một
giường bệnh sát bên giường con bên nhà ngoại. Nhìn thấy con mẹ mừng
, nước mắt rơi đầm đìa. Cho đến một ngày không xa sau đó, mẹ đã vĩnh
viễn ra đi bỏ lại cha con mình với những tháng ngày đen tối triền miên.
Rồi đến một ngày nọ, ba được Lãnh Sự Quán Mỹ gọi đi phỏng vấn. Giữa
lúc đang chờ được vào tòa Lãnh Sự, ba nghe anh con gọi điện cho biết vì
các cậu áp lực với bà ngoại để lấy lại căn phòng nơi mẹ và em đã nằm cho
cậu sơn phết lại và ở. Ba rất giận nhưng ba rất hiểu ngoại, ngoại rất hiền,
rất thương mẹ và các cháu, đối với ba, ngoại con luôn là vị Bồ Tát. Nhưng
ba hiểu, giờ đây ngoại già rồi, trước những áp lực của các cậu con, ngoại
dẫu có buồn nhưng
muốn gia đình êm ấm ngoại đành chìu theo ý mọi người. Ba đã nhờ anh
con nhắn với cô và cậu con giúp ba qua xin ngoại đem con ra, chờ ba về sẽ
lo cho con. Ngày đi Mỹ cũng đến, ba phải nhờ con của người dì ba lo chăm
sóc con, ba qua Mỹ sẽ cố đi làm để gửi tiền về lo cho con. Cậu của con có
người còn trách ba sao không chịu ở lại Việt Nam để lo cho con mà lại ham
đi Mỹ, bỏ con lại một mình ? Chả trách gì lời của kẻ bàng quan, họ làm
sao hiểu được, nếu ba ở lại thì lấy gì để ba có thể lo cho con đầy đủ, con
ơi. Hảy thông cảm cho ba, người ta thắc mắc mà không ai chịu hiểu rằng,
đến một ngày, ba không đạp xích lô nổi nữa, liệu ba sẽ làm gì để nuôi ba và
nuôi con, khi trong thân ba không ai cấp cho một thứ căn cước nào để sống
cả. Kẻ thù luôn nói ngoài miệng những câu chữ mỹ miều như :” xóa bỏ hận
thù, khoan hồng nhân đạo, hòa hợp hòa giải…”, nhưng thật ra họ chỉ muốn
giết dần, giết mòn, giết càng nhiều càng tốt những thành phần cựu tù như
ba thôi. Thử hỏi, trong hoàn cảnh như vậy, ở lại Việt Nam ba sẽ lấy gì để
nuôi bản thân ba, và nuôi con ? Hay cuối cùng ba phải ôm con lê lết khắp
đầu đường xó chợ để ăn mày ? Thôi thì ai muốn nói sao cũng mặc, dù có
muộn màng ba vẫn phải ra đi vì con, và vì chính ba những ngày còn lại.
Một chiều cuối năm nọ, cuối cùng ba cũng đã đặt chân xuống đất tạm dung
thật trễ tràng, theo diện anh em bảo lãnh, chờ đợi suốt 13 năm. Vài hôm

Giả từ Denver
   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157   158