Page 148 - DanSan68
P. 148
148 Muõ Ñoû 68
Trảng Lớn, Tây Ninh. Vì vậy ngay sáng hôm đó nhiều bà vợ có chồng đi tù
tập trung đã biết rõ những ông chồng mình đang bị giam ở Tây Ninh.
Những tháng ngày tù ngục với cơm hẩm,từ những bao chỉ xanh gạo mục
của Trung Cộng chỡ về từ các hố hầm mật khu. Gạo đã ẩm mục lâu, đầy
những chùm sâu gạo mốc meo, hạt gạo đã mục ruổng không cỏn gì để ăn.
Mỗi ngày4 người tù lảnh 1 lọn rau muống, nhỏ như cườm tay người con
gái xanh xao, một đĩa trẹt muối cục còn lẫn đầy đất đỏ, cùng một lượng
cơm mục chỉ đủ chia cho mỗi người một chén lưng. Tất cả là một bữa ăn
cho 4 người tù tập trung, chưa bao giờ được kêu án. Ở Trảng Lớn chỉ một
thời gian ngắn thì bị đẩy đi ra rừng Ka tum, rồi Đồng Pan, hay nửa đêm
được đưa về New Port ( Tân Cảng ) xuống tàu há mồm đưa ra Phú Quốc,
hoặc được phân loại để đày ra miền Bắc rừng thiêng nước độc. Đói khát
quá nên vì bản năng sinh tồn, chẳng ai bảo ai cứ thấy con gì nhúc nhích là
bắt để ăn. Đầu tiên còn là những thú rừng nhỏ như thỏ, như gà rừng, rồi
sóc, rồi ếch nhái ở hố bom. Sau lương thực phải hết dần, phải bắt đến bù
tọt, nhái xanh, giun đen, rồi tới dòng họ nhà dế. Tạm gọi là lúc còn trưởng
giả, mùa mưa ăn dế cơm, hết dế cơm ăn dế than, dế lửa, hết thì bắt dế chó
cào cào châu chấu... Toàn trại tù, ai cũng
thiếu protein trầm trọng nên đa số bị ghẻ đầy người và bị phù thủng. Những
chú bác lớn tuổi xưa kia chỉ quen việc văn phòng, chưa từng trèo đèo, lội
suối thảy đều lần lượt từ giả cõi đời. Lúc ở Trảng lớn ba
ăn cùng ô ngủ cùng chiếu với Bác Thinh là một dược sĩ, bác tự chế bẩy sập
bắt chuột cống. Mỗi tối trước khi đi ngủ bác gài bẩy. Mỗi khi nghe tiếng
thùng sập rầm một cái, bác khều ba trong mùng kề tai nói nhỏ -“ Ê, ngủ
đi mai có protein rồi !”. Ba nằm trong mùng không dỗ nổi giấc ngủ ,cứ
thèm thuồng nuốt nước bọt, nghĩ đến ngày mai đi “lao động” về sẽ được
bác Thinh dùng kẹp bằng kẻm gai nướng những con chuột ghẻ thơm vàng
rực. Mỗi lần được ăn như vậy, bác Thinh vẫn hay đùa : - “ Ê, tại sao mình
không nghĩ rằng mình đang ăn cơm trưa ở Thanh Thế ?”. Tù nhân sống ở
đâu thì nơi đó động vật dần hồi tuyệt chủng, bởi phương châm chẳng ai
dạy ai, nhưng lại vô tình có cùng ý nghĩ : - “ Con gì nhúc nhích là ăn “. Hết
động vật thì đến cây lá , trái rừng. Lá nào nhai thử không đắng, không tê
lưỡi, cứ tranh nhau hái về
nhét vào lon Guigoz bắt lên tro than ở bếp ăn, làm canh húp qua ngày. Lá
nào cũng luộc rồi dồn nhét cho đầy cái bao tử đang gào than rên xiết vì đói.
Cũng có hôm, mọi người ham dồn nhét một loại lá chưa biết tên, nhưng
lại ngon như rau mồng tơi ,để rồi sau khi ăn phải cáng nhau lên trạm xá,
mữa ói thấu mật xanh. Nhớ một hôm cùng đi lên lợp lại cái kho cho bộ
đội, đang giở mái nhà cũ bỗng rớt xuống đất những con chuột còn đỏ hỏn,
khi nghe mọi người cùng chỉ và la lên, một chú tù người Hoa tuột cái rột
xuống tới đất, lượm từng con chuột đỏ hỏn còn đang ngo ngoe, lấy nước

Giả từ Denver
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153