Page 146 - DanSan68
P. 146
146 Muõ Ñoû 68
qua thôi ba sẽ về với nội, với mẹ, và với các con. Còn lo là vì thế hệ ba đã
được đào tạo khá
kỹ lưởng và nhân bản. Hơn nữa, lúc trên chiến tuyến ba cũng biết rõ kẻ thù
của ba là ai, dã tâm của họ đã gieo rắc cho dân tộc cùng máu đỏ da vàng
với họ những tội ác như thế nào. Hơn nữa những gì ba đã được xem qua
cuốn phim nói về những ngày cải cách ruộng đất ở miền bắc " Chúng Tôi
Muốn Sống " hay những gì ba từng đọc trong " The Gulag Archipelago "
( Quần Đảo Ngục Tù ) của Alexandr Isayevich Solzhenitsyn những ngày
gần mất nước, đã làm ba phải ít nhiều ngờ vực, ít nhiều suy nghĩ về những
chuổi ngày sẽ bị tù rạc, đày ải trước mắt.
Nội con khóc khi thấy ba rút vội tấm cao su trải bàn ngày tết, in hình ngủ
quả để mang theo ngủ đở 10
ngày rồi về. Ba xin mẹ cái khăn lông, bàn chải, cây kem đánh răng nhỏ,
cái ca nhựa và vỏn vẹn 2 bộ quần áo. Tất cả như hành trang vừa đủ cho 10
ngày " học tập " ! Còn nhớ những ngày trước đó, sau cái ngày gọi là " giải
phóng ", toàn dân miền nam bỗng biến thành cùng đinh, du mục. Tất cả
túa ra đường chạy ăn, chạy mặc,trong khi mới trước đó chẳng bao nhiêu
ngày, một đất nước từng tự hào mang danh Hòn Ngọc Viễn Đông, một đất
nước chỉ xem mình ngang tầm với Nhật, với Đại Hàn, còn các quốc gia
vùng Đông Nam Á phải ngước cao đầu nhìn mình, dù chưa bao giờ chúng
ta thật sự ngơi nghỉ trong hòa bình. Vậy mà, chưa bao giờ và chưa có xã
hội nào, phút chốc thầy giáo bỗng trở thành phu xích lô, học trò thành phu
ba gác, ông tiến sĩ canh nông ra vỉa hè bơm vá xe. Chưa có đất nước nào
trên hành tinh nầy có xích lô, ba gác, thợ vá xe đạp hay ông bán thuốc lá,
bán cà phê lề đường lại là cử nhân, tiến sĩ, lại nói tiếng Anh, tiếng Pháp,
tiếng Nhật,tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha như gió ? !
Rồi những ngày ngắn ngủi sau đó cái gì đến cũng đã đến. Lần lượt quân
cán chính Việt Nam Cộng Hòa được lệnh gọi tập trung, để từ đó bao lớp
người đã phải lầm lũi đi vào các trại tập trung khổng
lồ từ bắc chí nam, để trở thành những người tù không bao giờ được kêu án,
chẳng bao giờ có được một phiên tòa, và cũng chẳng ai được kêu oan, có
khi cho đến chết một cách rất oan khuất.
Thuở ấy con vẫn chưa chào đời, một buổi sáng trong nỗi chao dao bất ổn
của mọi người. Ba tên Việt Cộng trẻ nít, với mũ tai bèo và những khẩu A.K
dài thậm thượt đã vào gỏ cửa nhà mình. Một
trong 3 tên lính thiếu niên hỉ mũi chưa sạch đó gọi ba là thầy :
- Chào thầy ! Thầy chắc vẫn còn nhớ em, học sinh 9 B lớp đêm của thầy
đây. Thôi ! bây giờ
thầy với em ở 2 chiến tuyến rõ rang rồi. Em là phía chiến thắng, đã từ lâu,
em biết thầy là một cựusĩ quan " ngụy ", hôm nay em đến đây vì nghĩ đến
thầy, em mời thầy theo em đi trình diện " học tập cải tạo ".Rồi đây, nếu

Giả từ Denver
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151