Page 149 - DanSan68
P. 149
Muõ Ñoû 68 149

trong bình toong ra rửa rửa rồi hả miệng ,bấm đuôi cho từng con chạy vào
bụng. Nghe mọi người kinh ngạc ồn ào, chú nói :
- Hày ! bổ lắm á ! cái " ló " là chuột "hà làm" "ló ". Con gì nhúc nhích là
ăn " chế " !
Giữa tù ngục trần gian đó, con người càng lâm bệnh ngặt nghèo. Một phần
vì ăn gạo mục kéo về từ các mật khu, trong khi bộ đội Việt Cộng ăn mỗi
bữa 4 người một thau đầy gạo Mỹ hạt dài, hoặc gạo Mỹ hạt tròn. Do thời
bình nên họ chỉ thay nhau trực gác, còn lại họ đi ra dân, ăn uống đủ thứ
nên tới giờ cơm chỉ ăn qua loa, có hôm đổ hơn nửa thau cơm trắng, thơm
vào máng heo. Mấy bác trong tổ của ba đa phần đã lớn tuổi, chịu đói không
quen. Ba do lúc nhỏ đi học, có lẻ vốn được ông nội rèn chữ, khẻ tay dữ quá
nên lớn đi đâu cũng được khen chữ đẹp. Đi tù cũng bị bộ đội bắt cóc lên
kẻ khẩu hiệu. Từ đó bộ đội trên khung ( tức bộ chỉ huy ) cũng quen mặt.
Hôm nọ, do bộ đội mới đóng cái máng heo mới, sau giờ cơm trưa, họ lại
thi nhau đổ cơm thừa trắng phau, thơm phức. Các bác chịu không nổi, xúi
ba lên phía sau nhà ăn bộ đội hốt một mớ để về phơi, tối tối cho từng nắm
vào lon Guigoz nấu thành cháo chia nhau cho ấm bụng. Chờ giờ nghỉ trưa,
thấy bộ đội đã đi ngủ hết, ba tiến lên phía nhà ăn bộ đội, lẻn thật nhanh ra
phía sau. Trời ơi ! cơm thơm quá ! Ngon quá !. Nhìn quanh quất, ba xắn
2 lai quần treilli lên , hốt cơm nhét đầy quanh lai ống quần bên trái. Đang
xăn lai ống bên phải thì một tiếng thét kinh hồn vang lên bên tai :
- Tên kia ! Đứng ngay lên !
Ba run rẩy đứng phắt lên, run một phần vì quá đói, một phần vì tiếng thét
làm mất hồn. Hắn nhìn ba quát nạt cho rằng “ cách mạng” đã cho ăn uống
đầy đủ, ba làm thế là bêu xấu “ cách mạng “. Hắn gọi quản giáo ba lên và
đề nghị “xữ lý hình phạt “. Rốt cuộc, cơm mới lấy phải bỏ lại hết, ba còn
phải nhận hình phạt cuốc gò mối 3 ngày, và không được ăn cháo 3 buổi
sáng.
Những đày ải gian khổ cho những tháng năm tù kinh khiếp rồi cũng qua.
Một ngày nọ ba cũng được thả về, sau một trận bệnh thập tử nhất sinh, đi
không còn nổi, tưởng đã bỏ xác ở chốn hoang vu. Về đến nhà ông nội bệnh
nặng, qua đời vì đói khát, bệnh không thuốc chữa. Nhớ lại thời ấy trong tù,
bệnh gì cũng chỉ được chữa bằng một thứ cao đơn hoàn tán của thằng Tàu
Cộng viện trợ, gọi là " Xuyên Tâm Liên ". Mỗi ngày đến giờ khai bệnh, tù
nhân xếp hàng rồng rắn để vào gặp tên bộ đội ngành y. Trên bàn của hắn
chỉ có một hộp Xuyên Tâm Liên, một hộp viên sinh tố B1 của Trung Cộng,
và một lọ thuốc đỏ, cùng một ít bông gòn. Hắn gọi từng người vào, không
cần nhìn mặt, hất hàm hỏi : - “ Bệnh gì ?”, Tiếng yếu ớt đáp lại có khi là :
phù thủng, khi là ghẻ, khi là tiêu chảy, hoặc sưng, tê. Hắn luôn bắt xòe tay
ra, trút cho vài viên, miệng quát :- “ Hai ngày Xuyên Tâm Liên, chia ra mà
uống “. Nếu hết thứ thuốc mắc dịch đắng nghét đó thì : -“ Hai ngày “ bê

Giả từ Denver
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154