Page 152 - DanSan68
P. 152
152 Muõ Ñoû 68
ra mới biết đang đi bán máu kiếm chút đỉnh để
đi thăm chồng ở trại tù tận miền bắc.. Một ngày nọ, ba đang trên đường
rong ruỗi phất phơ tìm khách bỗng tình cờ gặp lại vị Thầy từng dạy ba
năm xưa. Thầy đang gò lưng đẩy chiếc ba gác chở tủ giường lên dốc cầu
Trương Minh Giảng , ba vội bỏ chiếc xích lô nhảy đến phụ thầy. Thầy trò
gặp lại nhau trong ràn rụa mồ hôi và nước mắt. Thầy cho biết thầy đi tù,
nhà bị tịch thu, cả nhà phải đi kinh tế mới, sống không nổi, thầy phải trốn
về thuê lấy chiếc xe mấy cha con lo kiếm cơm. Thầy lau mồ hôi ướt đầm
đìa trên trán, nhìn ba lắc đầu : - “ Hết rồi ! Đã hết thật rồi anh ạ ! “. Rồi thầy
trò chia tay, trở về thực tế, mỗi người lại phải lo gồng gánh lấy thân phận
nghiệt ngã của chính mình. Lại một lần nữa, chỉ có trên mảnh đất miền
nam Việt Nam trong thời gian đen tối ấy, ai có ngờ đâu xích lô, ba gác, cu
li, băng bù, bốc vác, móc bọc, lượm lon, hành khất lại là những tú tài, cử
nhân, thạc sĩ và tiến sĩ. Rồi chỉ sau đó một thời gian, những viên ngọc trí
thức ấy đã không thể chịu nổi, phải tìm đường vượt thoát trên biển, trên bộ
để rồi phơi thây, bỏ xác đến nay vẫn chưa thể tổng kết hết. Trên thế giới
nầy có nơi nào lại có chuyện chảy máu chất xám ra khắp tinh cầu, hay chỉ
ngoại trừ các quốc gia theo chế độ cộng sản phi nhân?.
Rồi con cũng tiếp tục lớn lên trong cái thoắt hiện thoắt biến của ba. Cho
đến một ngày con bỗng sốt bại liệt vì dinh dưỡng quá kém cõi, dù trước
đó mẹ đã bồng con ra y tế phường chích ngừa bại liệt. Gánh gia đình mình
bỗng trĩu nặng, bước đạp xe của ba mỗi ngày lại như leo dốc nhiều hơn.
Con bại liệt, co giật từng cơn mỗi khi động kinh, ba cũng chỉ giúp mẹ
con chút ít ban ngày còn về đêm vẫn phải tiếp tục sống lẫn khuất. Có lần
chẳng biết ai đó đã báo cáo, công an phường gọi ba lên trình diện, họ nói
ba chống lại chương trình kinh tế mới, suốt đời ba sẽ không bao giờ được
cấp hộ khẩu. Mẹ thao thức suốt đêm ròng rã với con, giấc ngủ mẹ chập
chờn qua mỗi cơn con co giật oằn người . Một ai đó lại nói với ba:- cứ đến
nhà riêng thằng công an khu vực đút lót chút đỉnh cho nó rồi đêm về lo cho
con.Ba cũng thử, nhưng lúc đầu trên đường đến nhà riêng nó lòng cứ bồi
hồi, chẳng biết nó chịu nuốt không, không ngờ khi bước vào nhà nó, lúc
đầu nghe nó hù hè giở đủ thứ luật của đảng dành cho ba, coi ba như một
tên tội phạm đào thoát chỉ còn chờ xữ bắn nữa thôi. Nói hươu nói vượn
xong, nó bắt đầu giở giọng ra điều nhân nghĩa để nó cố giúp xem ra sao,
lần đầu tiên nó ngậm mấy chục vì thông cảm cho ba đạp xích lô. Con đừng
vội lầm tưởng nó nhân đạo, tuần sau nó nhắn gọi đến nhà xin đôi giày để
đi làm, lần sau nữa xin cái cặp, mỗi khi nó được nghỉ phép, nó nhắn ba tới
xin tiền cho gia đình nó đi chơi. Ba uất hận sôi máu nhưng vì con đang còn
nằm đó chờ ba nên... đành thôi.
Cho đến một ngày nọ, tình cờ đi khám bệnh người ta đã báo cho biết mẹ
con đã bị ung thư ngực, phải nhập viện để mỗ sớm.Trời đất như vừa sụp

Giả từ Denver
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157