Page 150 - DanSan68
P. 150
150 Muõ Ñoû 68
mọt “ chia ra mà uống. Ghẻ thì chấm cho tí thuốc đỏ rồi về. Bệnh lục phủ
ngũ tạng chi cũng chữa chừng ấy, không hết thì chết. Âu đó cũng là cái
được gọi mỹ miều là ưu việt của xã hội chủ nghĩa, một thứ chủ nghĩa ngoại
lai giết người, khốn nạn thay, lại được bọn phi nhân bưng bê về nước, điên
rồ cai trị dân ta.
Được thả về nhà, chưa vui đoàn tụ với bà nội, với mẹ con bao lâu thì
ba được lệnh lại phải lên rừng, trong một chương trình được đặt tên mỹ
miều là " đi xây dựng vùng kinh tế mới " ! .Thời gian đó ba chắc con chỉ
vừa tượng hình một hạt bụi của một người tù nằm trong lòng mẹ. Nếu ba
khước từ không đi, nhà nước sẽ tịch thu nhà bà nội, và mọi người trong gia
đình đều phải tập trung đi. Do vậy, ba lại phải từ giả bà nội và mẹ con để
lại lên đường. Vùng kinh tế mới là khu đất rừng, trước kia là mật khu, nay
họ dồn dân Sài Gòn, Chợ Lớn, Gia Định lên cho khai phá. Xe vừa dừng lại
đầu thôn thì mọi người tù, và dân
phải xuống xe,lội nước bì bõm vào thôn sát bìa rừng. Vào đến nơi, một gia
đình được chỉ vào ở một chòi tranh. Người nào đi một mình thì 3 người
vào một chòi để lúc nào cũng dòm ngó, theo sát nhau. Mỗi sáng 6 giờ,
những cựu tù phải lên xả trình diện ,ký tên, mỗi chiều 5 giờ phải lên trình
diện công an xả để biết là mình vẫn có mặt. Miền đất gì mà mùa mưa ngập
lụt, ê hề ếch nhái ểnh ương kêu ồm oàm, chẳng trồng trọt được gì ngoài
việc sạ một ít lúa nước, xong rồi mỗi ngày leo lên phảng ngồi chờ thời.
Đến mùa nắng đất khô nẻ ra cứng còng, cuốc nghe công cốc, cũng chẳng
trồng tỉa được gì, chỉ ghim mấy hom mì mà cũng chẳng có ăn. Đi cuốc
công cho người ta kiếm mấy đồng mà cũng chẳng có cái để mua ăn. Mỗi
sáng sớm 3 giờ bụng đói lép kẹp, kêu rột rẹt ngủ chẳng được, mò lên chợ
xả kiếm thử có cái gì về nấu. Chợ xả họp sớm tù mù ánh đèn dầu, có chỗ
sang hơn là ánh măng xông, nhanh tay thì kiếm mua được vài cân củ mì,
chậm thì vài nhúm hạt bắp, hạt đậu phọng, còn nếu mê ngủ thì khi đến chợ
xả chỉ còn vài thúng cám, mua về khuấy mà dỗ dành cái bao tử ọt ẹt qua
ngày. Nằm trên cái chỏng tre, nhìn lên mái tranh lưa thưa ánh sáng xuyên
cắt xuống mà thấy phi lý cho thân phận lưu đày, trên chính quê hương
mình. Đã vậy mà được yên thân đâu, cứ cách một ngày phải mang cuốc
lên trình diện xả, đi làm cỏ vê công chùa cho xả cả ngày, nhưng phải tự
mang theo cái để ăn.
Ngày tháng trôi qua, rồi cũng đến ngày nghe mẹ báo tin con chào đời.
Chẳng biết lúc con ra đời, con có cảm nhận gì không mà con lại khóc
rất nhiều và rất dai.Con không chỉ khóc ngày mà mẹ nói, đêm con khóc
suốt, chẳng ngủ bao nhiêu. Có người hàng xóm nói con khóc Dạ Đề gì
đó, nhưng riêng mẹ lại tin rằng, con khóc vì con linh cảm được, con sinh
ra trong thân phận của cả một dân tộc đang bị tù đày. Nằm trên chiếc sạp
tre ngập nước ấy hằng đêm, dù ba đã nhiều lần cố nén lòng, chưa hề khóc

Giả từ Denver
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155