Page 278 - MuDo67
P. 278


Nhất điểm anh đào khải giáng thần.
Lưỡng hàng toái ngọc phún dương xuân.
Đinh hương thiệt thổ hành cương kiếm.
Yêu trảm tà gian loạn quốc thần!

dịch:
Một đóa anh đào chúm chím môi,
Đôi hàng răng ngọc rạng xuân tươi.
Hương đưa đầu lưỡi tàng hơi kiếm:
Chém chết gian thần có lúc thôi!

Bài hát ca ngợi vẻ đẹp Điêu Thuyền:
Phải người cung cũ Chiêu Dương?
Xiêm y mây cuốn vương vương cánh hồng
Nhẹ nhàng mình liễu như bông,
Gót hài uyển chuyển trên lòng bàn taỵ
Động đình lạc lối hoa bay,
Lương châu thoăn thoắt sen cài bước chân
Nhà vàng gió cợt cành xuân,
Trăm hoa nhường vẻ thanh tân một người!


Mao Tôn Cương trong “Thánh Thán Ngoại Thư” bàn về Điêu Thuyền
như sau:
“18 lộ quân chư hầu không giết nổi Đổng Trác, mà một thiếu nữ đào tơ liễu
yếu như Điêu Thuyền lại giết nỗi Trác.
Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng liệt không thắng nỗi Lữ Bố, mà chỉ
một nàng Điêu Thuyền thắng nỗi.
Ôi, lấy chăn chiếu làm chiến trường,
lấy son phấn làm khôi giáp,
lấy mày ngài làm cung nỏ,
lấ nước mắt nũng nịu làm tên đạn,
lấy lời tình tứ ngọt ngào làm chiến lược mưu cơ.
Xem thế thì cái bản lãnh của “nữ tướng quân” quả là tuyệt cao cường, đáng
sợ thay!”


Chuyện vặt:
- Tề Tuyên Vương:
Vua Tuyên-vương nước Tề trong khi nói chuyện trị nước (chính-trị) với
thầy Mạnh-tử, có nói câu “Quả-nhân hữu-tật, quả nhân hiếu sắc (kẻ quả-
nhân (tụ xưng) này có tật, kẻ quả-nhân này hiếu sắc). Đó chỉ là một câu
nói ví-dụ ở trong việc chính-trị, mà đây dùng lối “đoạn chương thủ nghĩa”
   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283