Page 282 - MuDo67
P. 282


hắn quay trở về liền để chờ xem tình thế ra sao.
Lý Tự Thành đã thành công một cách dễ dàng...Duy có Ngô Tam Quế
là có thể gây rối cho ông. Ông nhờ cha của Quế (lúc đó đã theo ông) làm
trung gian để điều đình với Quế. Nhưng Quế vẫn không quyết định gì
cả, có lẽ muốn đợi Lý Tự Thành trả cho mình một ái thiếp bị một tướng
của Tự Thành bắt. Đồng thời Quế cũng thương thuyết với quân Thanh,
nhờ quân Thanh giúp khi cần. Tự Thành hay tin đó tặng Quế 40.000 lạng
(bạc?), Quế vẫn làm thinh.
Bực mình, Tự Thành phái hai tướng đem 20.000 quân tấn công Quế.
Nhưng đáng lẽ phải cấp tốc đánh Tam Quế trước khi quân Thanh can thiệp,
thì họ lại kéo dài ra. Tự Thành phải đích thân đem 200.000 quân đánh Quế
ở gần Sơn Hải Quan, khi vây Quế ba mặt rồi, quân Quế sắp bị tiêu diệt thì
quân Thanh tới cứu Quế. Tự Thành thua, rút lui, đề nghị chia giang sơn với
Quế; Quế không chịu, Tự Thành giết cha Quế rồi vội vàng về Bắc Kinh (vì
quân địch theo bén gót) vơ vét vàng bạc, châu báu chất lên xe, đưa về phía
Tây, đốt cung điện rồi cùng với quân đội rút lui...
Quế hy vọng đuổi được Tự Thành rồi, nhường cho nhà Thanh một số
quyền lợi nào đó thì họ sẽ lui về Mãn Châu. Không dè viên phụ chính (Đa
Nhĩ Cổn), chú vua Thanh bảo chưa lập được trật tự nên không về, lại sai
Quế đem quân Thanh đuổi theo Lý Tự Thành tới Thiểm Tây. Trong khi đó,
vua Thanh mới 7 tuổi được chú (tức viên phụ chính) đưa vào Bắc Kinh,
đặt lên ngai vàng.
Quế hay tin như người mất hồn, suốt ngày đóng cửa không tiếp ai, rất rầu
rĩ. Hắn tiếc vì mất ái thiếp, lại mất ngôi vua hay chức Tể tướng. Hắn ân hận
vì để cho cha bị giết và mang tội phản quốc..
Khóc Vũ Hân


(Vũ Hân, quê Quảng Nam, bị tật bẩm sinh, là một nhà thơ, - tác giả thi
phẩm “Diễm Trang”, nhà giáo nổi tiếng ở trường Bồ Đề Huế. Sau 1975,
ông bị buộc phải thôi dạy học, sống lây lất ở Saigon, vợ bỏ. Ông chết trong
cảnh nghèo khó. Bài thơ nầy Hoàng Vũ khóc Vũ Hân khi nghe tin Vũ Hân
qua đời).
Ức Vũ quân hề lệ mãn khâm
Trường Sơn Quảng địa nhất tinh trầm
Yên hoa phong bút, hồn như tại
Hà huống tao nhân ảo tỵ trần
bản nôm:
Thấm bâu lệ nhớ bao lần
Quê hương bỗng xót một vì sao rơi
Bút hoa gởi lại với đời
Đành sao anh vội về nơi chia đường.
   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286   287