Page 285 - MuDo67
P. 285


- “Thiếp có chiếc áo lông ngỗng, khi chạy giặc, thiếp
sẽ rải lông ngỗng dọc đường, chàng cứ theo dấu mà tìm thiếp.”

Triệu Đà được cái lẫn nỏ, bèn đem quân đánh Thục Phán. An Dương
Vương tin vào nỏ thần, không phòng bị gì cả. Khi giặc đến chân thành, bèn
lấy nỏ thần ra bắn, thấy nỏ không còn hiệu nghiệm, bèn đem Mỵ Châu lên
ngựa, cùng chạy trốn. Chạy mãi vẫn thấy quân giặc đuổi theo sau.
Đến núi Mô Dạ thì cùng đường, vua bèn khấn cầu thần Kim Qui giúp đỡ.
Thần hiện lên nói:
- “Giặc ngồi sau lưng bệ hạ đấy!”
Bấy giờ nhà vua mới hiểu ra, bèn rút gươm chém chết Mỵ Châu rồi nhảy
xuống biển tự vẫn.


Thục Phán chết rồi, hóa thành con chim quốc, cứ đêm nhớ nước mà gọi
“quốc, quốc” kêu đến sáng thỉ vỡ họng mà chết. Nguyễn Khuyến có bài
thơ, ông làm ra khi nước ta bị Pháp mới đặt nền đô hộ:
Quốc kêu cảm hứng
Khắc khoải sầu đưa giọng lửng lơ
Ấy hồn Thục Đế thác bao giờ
Năm canh máu chảy đêm hè váng
Sáu khắc hồn tan bóng nguyệt mờ.
Có phải tiếc xuân mà đứng gọi
Hay là nhớ nước vẫn nằm mơ
Đêm đêm ròng rã kêu ai đó,
Giục khách giang hồ dạ ngẩn ngơ

Bài thơ “Qua Đèo Ngang” cũng có mấy câu, nhưng chữ nước của bà
Huyện là ám chỉ “Lê Triều”. Trong văn học, các nhà phê bình phân loại bà
thuôc nhóm “Hoài niệm Lê Triều”.


Qua đèo Ngang
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá, lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông rợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc! (X)
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia!
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta
(X) Chim Quốc, (ở nhà quê thường gọi là chim Cuốc – “Ai xui con
cuốc gọi vào hè” - Nguyễn Khuyến) và chim đa đa.
   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290