Page 182 - MuDo67
P. 182


cho vụ bỏ rơi tụi mày.”
Hắn chua chát, “Anh không có lổi gì cả. Tôi cũng chẳng có lổi. Chúng
mình chỉ là những thằng lính, những con tốt đen trong bàn cờ quốc tế của
những khắc biệt về ý thức hệ. Thế thôi.”
“Thì tao cũng hiểu như thế nhưng có cái gì không phải Hải ơi.”
Giọng hắn như dứt khoát, “Thôi từ rày về sau tôi với anh không nhắc đến
chuyện này nửa. Hảy để nó chìm lãng trong tiềm thức. OK?”
Bill gục gặt cái đầu to lớn của anh ta đồng ý. Rồi lại nhìn ra biển:
“Cảnh đẹp quá Hải ơi. Nhưng có lẽ trưa rồi. Tao cảm thấy đói.”
Hắn dục người bạn Mỹ, “Thôi đi vào ăn trưa, tôi cũng thấy đói rồi.”
Bill chặc lưởi nói trong hai người đi vào hành lang, “Tao với mày phải
uống rượu với nhau cho đả đời một lần trước khi chia tay.”
“Ừ, thế nào cũng có lần.”



Nằm trên giường hắn loay hoay bấm tần số của các đài truyền hình bất
chợt hình ảnh của một phim về chiến tranh Việt Nam hiện lên trên màn
hình, ‘We were soldiers” do tài tử gạo cội Mel Gibson đóng. Hắn với
chiếc điện thoại gọi Bill.
“Hello Bill ngủ chưa? Đài 11 đang chiếu trận đánh Ia Drang của
các anh đó. Coi đi.”
“OK! Tao đang chuyển đài. A đây rồi, tốt lắm. Tao cũng thích
thằng Mel Gibson lắm.”
“Anh có dự trận đó không?”
“Không tao may mắn không dính trận đó. Thôi ngày mai nói
chuyện đó. Chúc ngủ mày ngon.”
Mắt hắn dán vào màn ảnh đang hiện lên những pha phi cơ dội
bom, đạn đại pháo nổ, những người lính của cả hai phía ngã gục. Những
hình ảnh thật quen thuộc mà hắn tưởng chừng như là đã chìm trong vô
thức đang như ma đội mồ sống dậy.

Những bóng đen yên lặng di chuyển về hướng biển, thận trọng cố gắng
tránh gây tiếng động. Trời tối đen với các đám mây nặng trĩu thật thấp báo
hiệu cơn mưa sắp tới. Mùi mặn của biển thoang thoảng trong không khí,
tiếng thông reo và sóng vỗ văng vẳng vọng lại. Đã sắp tới biển rồi. Bỗng
một ánh lửa nhá lên theo sau là tiếng nổ lớn vào toán đi đầu, tiếp theo là
các loạt súng nhỏ của AK đốn ngã ba người đi đầu của toán khinh binh.
Hải phóng nhanh đến một gốc cây thông lớn theo sau là chú mang máy.
Liền đó là tiếng gọi trong máy:
“4, đây Tư Tưởng. Chuyện gì.” Cố nhướng mắt về hướng tiếng nổ và
tiếng rên rỉ của người bị thương Hải đáp trả:
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187