Page 184 - MuDo67
P. 184


hai mươi phút sau hắn bước vào một tiệm cho thuê thuyền buồm. Trong
lúc làm thủ tục thuê thuyền người cho thuê cảm thấy ái ngại khi thấy hình
dạng xanh xao yếu ớt của hắn bèn hỏi:
“Ông có chắc ông điều khiển thuyền được không?”
“Tôi là một ngư dân khi còn ở Việt Nam, vả lại em trai sẽ đi chung
với tôi.”
Hắn đáp rồi làm ra dáng vui vẻ huýt sáo tiến về bến cột thuyền. Tuy sức
khỏe kém hắn vẫn thành thạo mở giây, căng buồm khi thuyền bắt đầu rời
bến. Hắn đã là một ngư phủ một thời gian trong những mùa hè nghĩ học
và nghĩ lể trước khi vào lính trong lúc đang còn ở trong cô nhi viện của
xứ đạo. Khi thuyền đã ra khỏi bờ khá xa, chiếc buồm đã căng gió lướt
nhanh và đều hắn cột tay lái lại rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong khoang
thuyền. Không một đám mây trên bầu trời thật trong xanh, cái xanh da
trời như hòa điệu với cái xanh của biển cả. Hắn hít một hơi dài đầy phổi
cái không khí trong lành rồi lấy trong túi xách một chai rượu rót ra ly rượu
nhỏ ực một hơi. Chai rượu ngon này hắn đã mua lén một tháng trước và
giấu nhân viên bệnh viện hôm nay mới đem ra xài. Chung quanh không
xa thuyền hắn những cánh buồm xanh, trắng, đỏ lượn trong tiếng nô đùa
ồn ào của đám đi buồm dưới nắng ấm của mặt trời tạo một khung cảnh yên
bình nồng ấm giửa con người và thiên nhiên. Hắn chép miệng:
“Thật là một ngày đẹp và tốt để trở về với thiên nhiên, với biển cả.”
Rót thêm rượu vào ly chợt hắn nhớ đến Bill người bạn lính Nhảy Dù Mỹ.
Giờ này mà có hắn ta chén thù chén tạc thì còn gì bằng. Hai thằng cùng
đoản chẵng thằng nào biết tên họ và gia đình thân thích của nhau. Gặp
nhau là tán phét về chiến tranh, về lính Nhảy Dù hào hùng. Hình như cái
nguyên tố: chung một cuộc chiến và lính Nhảy Dù đã nẩy ra một tình thân
thiện giửa hai văn hóa, hai chủng tộc khác nhau.
“Bill, tôi uống một ly cho anh, cho tình bạn ngắn ngủi nhưng chân thật”
Hắn thì thầm.
Hắn lại rót rượu, “Bill, chúng ta làm một ly nửa cho cuộc chiến đã qua và
cho những thằng lính
Nhảy Dù.”
Rồi hắn vừa cạn ly vừa rót thêm liên tục. Chai rượu đã vơi hết hai phần ba.
Không còn nghe tiếng động của các người chơi thuyền chung quanh, chỉ
còn tiếng nước vỗ hai bên mạn thuyền. Có lẽ thuyền hắn đã ra xa bờ.
Hắn cảm thấy choáng váng, cái choáng váng lâng lâng sảng khoái của men
rượu mà đã lâu lắm rồi hắn không có từ ngày nhập viện. Nắng đã gắt của
buổi trưa, hắn cởi áo khoát ngồi dựa hẳn vào mạn thuyền. Đầu óc bồng
bềnh với hình ảnh cô Thanh như chập chờn trong làn nước trong xanh của
biển, tiếng thì thầm dịu dàng vang lên:
“Hải em say lắm rồi. Ngưng đi, hảy nghe lời cô.” Cô mĩm cười tiếp, “Đã
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189