Page 189 - MuDo67
P. 189


Việc gặp lại Ðằng ở đơn vị, quả thật là điều tôi không hề mong muốn,
nhất là phải ở cùng trung đội. Khi Ðằng bỏ trường, bỏ lớp, bỏ cả giòng
sông trôi qua thành phố, và những chuyến đò ngang đầy ắp thật nhiều dự
định, những dự định tưởng như có thể hồng tươi hơn chòm hoa phượng
là đà mặt sông xanh thắm. Tôi vẫn không nghĩ là Ðằng đã đi lính. Việc gì
phải thế, khi chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi năm cuối. Cửa ải mà nếu
vượt qua được, phần số mỗi người sẽ có được nhiều chọn lựa hơn ở giảng
đường đại học, và nếu có phải bước vào cuộc chiến vẫn sẽ có rất nhiều đổi
khác. Dù sao thì chiến tranh cũng đã tới bên ngưỡng cửa trường học, khi
mỗi sáng điểm danh, lại thỉnh thoảng vắng đi một người, nhất là vào ngày
thứ hai đầu tuần, đám bạn bè ngoại ô, sau ngày thứ bảy, chủ nhật về quê,
là gần như đi hẳn. Tụi nó nhảy núi, chúng tôi thật không hiểu vì sao lại có
những chọn lựa trái nghịch với ý muốn khi họ rất sợ phải về quê cuối tuần.
Riêng bọn chúng tôi ở thành phố, lại thong dong tuần tự bước vào nghiệp
lính không mảy may lo nghĩ, hay chờ đợi lên phiên.

Truyện ngắn
Phan Hội Yên


mai




















Sớm hay muộn, một hai năm, chẳng có nghĩa lý gì với cuộc chiến đã
dài hơn tuổi đời chưa kịp lớn. Vả lại, có quá nhiều lý do để thôi thúc đám
nai vàng ngơ ngác chui đầu vào lò thui một cách tự nguyện, khi ngoài cổng
trường xôn xao cờ quạt biểu ngữ của quá nhiều đám biểu tình, bãi khóa...
đến nỗi câu khẩu hiệu thông dụng nhất mỗi khi chúng tôi được bỏ ngang
lớp học, nhập vào bất cứ đoàn biểu tình nào là... ‘’Hoan hô, đả đảo, muôn
năm.’’ Chẳng cần phải biết hoan hô hay đả đảo ai muôn năm. Thầy giáo
tóc dài dạy triết lại thỉnh thoảng bơm chút hơi hướng... buồn nôn lạc lõng,
   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194