Page 191 - MuDo67
P. 191


sặc mùi giặc cỏ, cổ võ cho một kiểu Trung Kỳ Quốc ly khai tự trị, mà có
lẽ Tổng thống hay Thủ tướng gì đó cũng chỉ là Thầy, hay một vị giáo sư
họ Hồ, họ Tôn nào đó của viện đại học đã không còn là chốn cửa Khổng
sân Trình. Những vị giáo sư đáng kính mà danh tiếng và sự thành đạt của
giòng họ không hề vì, từ, hoặc cho đám dân đen nghèo khó, khi họ vẫn
luôn tách biệt trong tháp ngà quý tộc, ban phát sự ngưỡng phục cho mọi
người từ những ngựa xe, tước vị. Những ngựa xe, tước vị có từ cơm áo
ngoại bang. Nay miếng đỉnh chung hình như lại được ngoại bang mới bày
bàn bánh vẽ, nên các thầy đã mạnh miệng đốc xúi đám học trò, giương cờ
quyết tử, học sinh quyết tử, sinh viên quyết tử, đòi xé rách thêm một miếng
trên quê hương vốn đã đau với lằn dao Bến Hải.

Tôi may mắn được cơn lốc hỗn loạn đó cùng với ngọn bão hiu hắt của Mai
thổi bay ra khỏi giảng đường để đi vào quân đội. May mắn, vì nếu chậm
chân một năm sau, khi đám cuồng khấu trở về cùng với ‘’Thầy‘’ giết ngon
lành sáu ngàn mạng người, những người đã từng là bạn học, bạn cùng
xóm, bạn đá banh, đánh bi, đánh đáo, là học trò của Thầy, nhưng không
cùng một lý tưởng bán nước như Thầy và lũ chạy hiệu. Thưa Thầy! Ðến
bây giờ, Thầy vẫn là một kẻ mang trọng tội, là một vết nhơ của lịch sử,
dù Thầy có dư khả năng biện bác, chạy tội của một người ngồi trên lý của
kẻ thắng. Và cho dù Thầy có chết. Thành phố nhỏ có năm nào quên khói
hương cho mấy ngày Tết mới, đã mãi mãi là bản án trĩu nặng trên chút
lương tâm nào đó còn sót lại, không phải chỉ của Thầy, mà ngôi từ đường
thầy hưởng hương khói, cũng phải biết ăn năn. Thầy biết xứ mình mà, họ
đay nghiến không phải chỉ bằng đôi mắt ngó.
Vậy mà Ðằng đi lính, thay tên đổi họ để thoát khỏi tài nguyên sĩ quan, làm
một ngườI lính lặng lẽ tự mình khoét sâu vết thương, tự mình cay đắng
với quá nhiều điều hoang tưởng. Như Ðằng vẫn thường hoang tưởng trên
những bài thơ viết đều trên các báo văn học tôi vẫn được đọc mỗi tháng.
Cái bút hiệu của hắn, mang tên ba đứa chúng tôi Vương Ðằng Mai, dù
bây giờ đã không còn chữ Vương, tên tôi đứng trước, nhưng dấu đâu được
giọng thơ u uất, kiêu bạt của một kẻ đã tự đăng cáo phó, ngồi đọc bản tin
mình chết trận, bật giọng cườI khan thâm thẩm, đếm trên đầu ngón tay để
biết mặt bằng hữu nào còn chia lờI ai điếu.
‘’ Ta đứng đầu rừng, ngu như loài cỏ dại
Hứng hết mặt trời
Ðốt cháy cõi nhân gian
Ðể biết đâu em sẽ qua như là gió
Vướng hạt tro buồn
Cay mắt tiểu thư...
Thơ của hắn, mang mãi một mặt trời cô quạnh, một mặt trời hừng hực khát
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196