Page 196 - MuDo67
P. 196


trong thoang thoáng hơi sương, với cái lạnh và ẩm ướt của mịt mù rừng
núi chưa tỏ ánh mặt trời, trong chăn ấm cuối đông, có lẽ đơn vị địch không
thể ngờ tử thần đang ập đến, nên chiếc thứ nhất của Ðằng trút quân nhanh
chóng, máy bay vừa cất khỏi mục tiêu đã thấy nháng lên bốn chớp lửa và
ầm ì tiếng nổ công phá của mìn claymore, chúng tôi nhảy bung ra khỏi
thành tàu, không chờ chạm đất để tàu ngon trớn cất bổng lên nhanh chóng,
rồi xông lên phía trước nhường chỗ cho chiếc thứ ba đổ quân đánh tấp
ngược về phía sau. Người hạ sĩ quan xạ thủ phi hành thấy cây phòng không
12ly8 nằm lật gọng cạnh thân tàu, nhanh tay nhảy xuống dỡ gọn thẩy lên
mới chịu cất cánh. Chiến trận tràn ngập những tràng M16 thanh toán mục
tiêu và tiếng nổ đanh gọn của claymore nổ ập xuống từng căn hầm đang
ngái ngủ... Nhanh, nhanh hơn nữa... Nhanh hơn nữa, những trái mìn tung
xuống miệng hầm, dây mìn bung ngọt lịm đủ khoảng an toàn cho kịp nhấn
ngòi nổ, từng căn hầm nổ tung với gỗ, đá, và cả xác người. Không một
tiếng súng kháng cự. Chẳng phải anh hùng, tráng sĩ gì đâu, đã đổ xuống
đây rồi thì phải đánh, phải giành phần sống sót, phải tận dụng hết khả năng
và sự hung bạo của chiến tranh. Phải cướp và giữ chặt thời cơ. Phải ghìm
địch dưới những căn hầm. Phải la hét chửI thề. Phải đứng xổng người lên
mà bắn, rướn cao lên mà ném mìn, chúc mũi súng xuống miệng hầm mà
tặc tặc... tặc tặc... Ðm bung ra nhanh lên, cờ trắng hả? khỏi... khỏi... mạng
giữ chưa xong, sức đâu mà bắt tù binh... Ðm bắt về nó khai tùm lum, mất
công lội, Tết nhất tới nơi rồi. Ê! nói gì kỳ vậy... tôi chưa kịp hét với thượng
sĩ Sáng thì cây cờ trắng đã bắn tung lên cùng với căn hầm. Có ai muốn lên
trực thăng bay vào chỗ chết lúc năm cận tháng tàn? Lên rồi, bay rồi, tới rồi,
thì phải xuống. Xuống rồi thì phải đánh. Không lẽ xuống đó, đứng như trời
trồng chờ lãnh đạn? Mặc cho tiếng máy truyền tin ồn ào sôi sục, tôi máng
ống liên hợp vào vai, không có thì giờ đàm thoại. Mọi việc sẽ được trả lời
nếu tôi còn sống sót... Mười phút, hai vòng bay, chỉ còn năm phút nữa là
quay về, vậy mà trong năm phút phù du đó, chúng tôi mất Ðằng.
Khi toán thứ ba vừa đổ xuống, chỉ còn căn hầm cuối cùng thì cũng là lúc
địch bừng tỉnh và phản ứng. Ðiều nầy cũng không ngoài dự tính, nhưng
việc xẩy ra ngoài ý muốn là từ dưới thung lũng, họ tung quân phản kích.
Lưỡng đầu thọ địch. Không còn cách gì khác là phải nhanh chóng tiêu diệt
căn hầm còn lại trước khi quân tăng viện đối phương tớI được mục tiêu.
Chúng tôi đang ở sau lưng căn hầm đó, nên hướng tác xạ hoảng hốt của
mấy khẩu AK không ghìm được toán của Trung sĩ Vệ, thẩy nhanh hai trái
claymore lên nóc hầm và bấm nút, căn hầm vỡ toang cùng với tiếng nổ
chát chúa của hai trái mìn nổ ngoài khoảng trống, cùng lúc, địch bắt đầu
pháo kích vào vị trí, vì biết chốt của họ đã bị tiêu diệt. Tôi bung trái khói
vàng và máy bay sà xuống thật nhanh, bốc gọn hai toán cùng với con gà
cồ còn lại, chiếc thứ ba chưa kịp đáp xuống thì địch bắn dữ dội vào hướng
   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201