Page 198 - MuDo67
P. 198


Ðằng. Tôi biết điều gì đang đến, cắn môi nén cơn bật khóc, tao đã không
cứu được mầy Ðằng ơi! rồi chống súng quỳ xuống bên hắn, bàn tay lạnh
ngắt bất động trong tay tôi, máu đọng khô từng mảng trên quần, áo, băng
ca. Mắt hắn nhắm nghiền nhưng môi còn mấp máy, đôi môi khô tái vì mất
máu và lạnh. Tôi cúi sát để nghe những điều hắn muốn. Ngón tay trỏ yếu
ớt hướng về cành mai rực vàng mà hắn đã cảm nhận được qua mùi hương
quen thuộc. Ðằng thều thào:



































-Ðể tao ở đây! ...Mai...!
Không chờ hắn nói hết, tôi nhỏm dậy ra hiệu cho Hải và Quý tiếp tục,
ráng lên, ráng lên may ra còn kịp. Rừng thưa rồi, chạy mau lên Quý, đổ
hết con dốc nầy là tới. Năm người sống và một người chờ chết, gom hết
sức bình sinh băng rừng vượt thoát.
Khi đến được bãi đáp, clear một vòng chung quanh rồi lên máy gọi trực
thăng, thì Ðằng đã chết, trên nắp túi áo trái của hắn còn vương lại cánh
mai rừng mong manh, chực chờ bay theo gió. Cánh hoa đã vô tình rơi
xuống lúc băng qua khu rừng mai, đậu ơ thờ bên trái tim, trái tim cho
đến lúc hết máu, vẫn quấn quýt cánh hoa vàng bạc mệnh.
Lập Ðông Denver 1998.
   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203