Page 193 - MuDo67
P. 193


suốt chuyến không vận từ Nam ra Bắc.
-Này ông bạn! Xứ mình mùa nầy hiếm thấy mặt trời lắm đó!
-Mình sẽ vẽ nên mặt trời. Nhất là...
Hắn bỏ lửng câu nói rồi nhìn đăm chiêu vào khoảng tối mập mờ tận
đuôi tàu.
Cuộc hành quân đang mở về quê cũ, như tôi và Ðằng vẫn hằng mong
đợi. Là đơn vị tổng trừ bị của Quân đội, chúng tôi đã vác balô ngược xuôi
khắp miền chinh chiến, nhưng trở về để được nhìn giòng sông đã êm đềm
trôi hết thời thơ ấu của cả hai đứa, để có thể ngập ngừng lướt xe nhanh qua
khu vườn nhỏ ngập tràn những bướm hoa niên thiếu, và nhất là để bước
vào căn nhà rêu phong ẩn khuất sau hàng bông cẩn, nhìn lại tấm ảnh bán
thân Mai vẫn treo bên cửa sổ... dù ‘’đôi mắt người Sơn Tây đã u ẩn theo
chồng‘’. Chúng tôi đã mất hơn bốn năm để có ngày về mong manh đó.
Khi nhận phóng đồ hành quân từ đại đội, tôi đã reo mừng như một đứa bé,
tìm ngay Ðằng để nói với hắn thật nhiều dự định. Nhất là phải trầm mình
một buổi xuống giòng nước óng ánh mặt trời trên từng con sóng nhỏ, chịu
phép thánh tẩy dành cho hai đứa giang hồ lưu xứ, cuốn trôi những phong
trần lang bạt và cả những u uất một thời đã chín mùi theo lửa đạn. Ðể sẽ
cất giọng cười sảng khoái, khà một chung ‘’tửu phùng tri kỷ‘’
Giao máy cho ông thượng sĩ già lên ngồi phía trước cạnh tài xế, tôi đứng
trên thành xe cùng với hắn. Ðoàn quân xa đang vượt qua chiếc cầu xe lửa
phía tây thành phố, những thanh sắt đen một màu đổ nghiêng xuống giòng
sông đang ôm lấy nền trời trong vắt, như lung linh nấc thang bước xuống
thủy cung rong rêu xanh thẫm. Phía xa kia, phía những nhịp cầu trắng bạc
băng qua thành phố. Ôi mặt trời lên kìa, Ðịch, mỗi khi quýnh quáng tôi
vẫn kêu tên lính của hắn, mặt trời sớm mai tươi tắn một vòng cung trên bức
tranh lụa, nhịp cầu cong nghiêng như nẻo quay về của thật nhiều ký ức,
hình như có ba chiếc xe đạp đi học sớm... tôi thì khi nào cũng rướn mình
trên pédal vượt dốc cầu lên phía trước, để nuốt trọn khoảng không gian
mở ra bát ngát dưới lòng cầu, nghe mùi rong man man tưởng như theo gió
đến từ đại dương xa khuất. Hắn chậm rãi nhường Mai lên dốc, không biết
tà áo, mái tóc, vòng bánh xe, hay tiếng reo tí tách từ những nan hoa xe đạp
của Mai là nguồn thơ cho hắn...
Mai em nhung lụa qua cầu,
Ta loay hoay giửa rối mù cuộc vui
Khi về gió vắng áo ai
Sông bâng khuâng bóng mờ phai hương người.
Tôi ngâm khẽ bài thơ buồn hắn viết những năm còn đi học, để bất chợt
thấy đôi mắt đỏ hoe của Ðằng đang nhìn đăm đăm về phía mặt trời, khi
chiếc quân xa gầm gừ khuất dần dưới những tàn cây ngược đường số một,
ngược về mặt trận phía bắc đang đang ngút lửa chiến chinh.
   188   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198