Page 197 - MuDo67
P. 197


con tàu nên chiếc trực thăng bắt buộc phải cất cao, bỏ lại chúng tôi sáu
đứa cùng với tiếng reo hò của địch ‘’...bắt sống thám báo... bắt sống thám
báo... hàng sống chống chết... hàng sống chống chết..’’ Trong nháng lửa
của một trái 82ly, tôi thấy Ðằng rướn người lên và gục xuống. Hạ sĩ nhất
Kim ôm lấy xác Ðằng lăn nhanh xuống triền dốc trước khi đám đông Bắc
quân lố nhố tràn lên. Nhiệm vụ hoàn tất, tám căn hầm nát bấy. Không biết
bao nhiêu người ‘’sinh bắc tử nam‘’ ở dưới đó. Hai con gà cồ cũng đã được
đem về. Không việc gì phải kháng cự trước áp lực đông đảo ngay trong sào
huyệt đối phương, tôi ra hiệu cho cả toán theo hướng rơi của Kim, buông
mình tuột dốc, thoát nhanh khỏi sự truy kích của địch, hướng về bãi đáp dự
phòng. Tụi nó la lối kiểu đó, chứng tỏ không biết tụi tôi là ai, quân số bao
nhiêu, hoặc nhầm tưởng lính thám báo sư đoàn bộ binh, và chắc là tưởng
đã được bốc về hết, may mà không có thương vong nào để lại, ngoài Ðằng
đang nằm vắt bất động trên vai Kim, chưa biết chết hay sống.

Ðằng không chết ngay lúc đó, vết thương ở thành bụng kéo dài nỗi đau
đớn không chỉ riêng cho Ðằng. Chúng tôi cởi áo, chặt cây rừng làm cáng,
thay phiên nhau khiêng, hối hả tiến nhanh về tọa độ bãi đáp. Hai cây số
cách mục tiêu, đường đi không phải suông sẻ gì, khi phải né tránh tối đa
các đơn vị địch. Kim và tôi mở đường, Thum đoạn hậu, xóa dấu vết. Hải,
Quý khiêng cáng, Ðằng bất động, mặt tái nhợt và môi khô nứt, mấy cuộn
băng cá nhân không cầm được máu. Rừng quá rậm và gai góc, dốc núi
dựng đứng lởm chởm đá, trơn trợt rong rêu, và mưa lạnh. Mấy lần cáng
nghiêng muốn hất Ðằng và người khiêng xuống vực thẳm. Lòng tôi như
lửa đốt, ôi Ðằng ơi, mình đang trở về mà, ráng lên với tao, ráng lên với
tao. Mặt trời lên kìa Ðịch..., mặt trời lên kìa Ðịch... Tôi thấy hắn mỉm cười,
một nửa vành môi nhếch lên méo mó. Có tiếng trực thăng phành phạch
xa xa. Nắng sớm mai chưa kéo nổi đám sương mù đang trĩu xuống thung
lũng. Kim thở hồng hộc sau một đoạn quá dài băng bờ lướt bụi. Mặc kệ,
phải tiến lên thôi, phải đem được Ðằng về, và hắn phải sống, không lẽ mầy
chỉ quay về đây để chết hả Ðằng? Tôi thay Kim mở lên phía trước, còn
một cây số dài hơn hai thế kỷ, một ngàn thước hướng tới chỏm đồi thấp đã
nhìn thấy dưới kia. Một ngàn thước sá gì da thịt rách bươm với gai mây,
tre nứa. Một ngàn thước máu Ðằng nhỏ xuống tong tong ướt đẫm cáng
thương binh. Tôi tuyệt vọng rẽ cây, vẹt lá, nhắm hướng địa bàn càn lên
phía trước. Máu nó ra thế kia làm sao sống nổi? Cố lên thôi, cố lên thôi!
Vẹt cành lá và tưởng như mình hoa mắt... cả một màu vàng rực rỡ của mai,
hoa mai, bất ngờ choáng ngợp khoảng rừng phía trước. Màu vàng tươi và
hương mai ngào ngạt, có làm tôi khựng lại một chút, rồi hối hả tiến lên.
Nhưng hình như Ðằng đã nhận biết, hắn ra hiệu cho Hải và Quý dừng lại.
Tôi nóng nảy ra thủ hiệu nhanh lên... nhanh lên. Quý vẫy tôi, rồi chỉ vào
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202