Page 190 - MuDo67
P. 190


váng vất ảo ảnh về một cuộc cách mạng mà hình như thầy cũng chỉ mới
tiêm nhiễm đâu đó, hơn là chính sự chọn lựa của thầy khi đã quá say mê
dẫn đám học trò bơi trong những bài giảng xa vời, hỗn loạn về chủ nghĩa
hiện sinh và triết học Karl Mark, để có đứa bỗng nhiên trở nên ngớ ngẩn,
gật gù như một triết gia, thuyết giảng ồn ào về quyền tự quyết của dân tộc.
Tự quyết gì? khi vẫn lạy ông Stalin còn hơn ông cố tổ. Tôi cắc cớ hỏi đám
yêu nước thời thượng, để được chúng nó ném cho những tia nhìn diễu cợt.
Có ai biết, chiến tuyến tội nghiệp đã manh nha từ ghế nhà trường? Hôm
Ðằng bỏ học, tôi chỉ biết, lúc Mai cho tôi đọc những phân trần của hắn về
một sự vắng mặt cần thiết, “trời đất bao la nhưng không còn một chỗ cho
Ðằng’’ khi Mai khước từ những ý định xa hơn của hắn về tình bạn giữa
ba đứa chúng tôi. Cái thằng lậm nặng Kim Dung, tưởng mình cũng mang
dòng máu Khiết Ðan của Kiều Phong bỗng mất A Tử, than một tiếng vang
động tới trời xanh. Oan cho tôi một điều là hắn tưởng Mai đã chọn tôi thay
vì hắn, trong khi tôi ù ù cạc cạc, ngớ ngẩn chuyện trai gái phiền toái. Tôi
vẫn còn thích những buổi tắm sông, mệt nhoài bơi theo chuyến đò ngang
tan học, khoanh hai tay nổi lềnh bềnh trên những con sóng lăn tăn, nghe
rong rêu ve vuốt tấm lưng trần để mường tượng những tà ào trắng trên
chuyến đò chiều nhập nhòa mây nước bất chợt bay vút giữa thinh không...
để làm gì nhỉ? Tôi cũng chẳng hiểu. Nhưng một bóng dáng nào để phải lơ
đễnh nhìn bâng quơ ngoài cửa lớp thì vẫn là điều úy kỵ đối với một kẻ vừa
nhỏ con và xấu trai như tôi. Cuối ‘’bảng tường trình ‘’ hắn còn phang một
câu chúc Mai và tôi hạnh phúc? Oái oăm hơn, tự nhiên tôi lại thấy đôi mắt
Mai long lanh kỳ lạ khi dí vào mắt tôi đoạn văn của kẻ sắp bước lên đoạn
đầu đài. Tôi vẫn đinh ninh hắn nhập vào một khóa sĩ quan nào đó thuộc
hải lục không quân, để sau một hai năm trở về với áo quần đại lễ, mắt nhìn
thẳng về phía trước, dáng kiêu bạt bất cần đời cũng đủ để... Mai ân hận, và
đủ để tôi kính cẩn chào ngài cho sướng chí phục thù, dù tôi chẳng có xơ
múi gì trong những oan khiên của hắn.


Một năm rồi hai năm, tôi không có cơ hội để báo cho hắn biết, khi Mai
hồn nhiên bước lên chuyến xe lộng lẫy của một buổi chiều hồng tươi pháo
cưới. Ðến lúc đó, tôi mới chợt ngẩn ngơ, chợt biết cũng như hắn, tôi đã
vuột mất khu vườn thần tiên thanh thoát... mà có khi tưởng như đã của
mình! Ðể rồi khu giảng đường nhìn ra bờ sông bỗng trở nên trống vắng,
tan hoang hơn theo những biến động dồn dập tới lui qua từng nhịp cầu xám
dần nắng bạc, những bước chân cuồng nộ của đám biểu tình dần đưa thành
phố vào cõi chết, bàn thờ cũng xuống đường cùng với xe pháo ngược xuôi,
tôi chẳng thể nào hiểu nổi cảnh bát nháo, dữ tợn của những thằng bạn
học với băng xanh băng đỏ trên tay áo, hăm hở chạy theo chiếc vespa bạc
phếch màu sơn của ông thầy triết hippy thuở nào, phân phát những tờ báo
   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195