Page 186 - MuDo67
P. 186


cho đến một ngày bố tôi không về lại bến. Tôi tiếp tục lớn lên trong tình
thương nuôi nấng duy nhất của mẹ. Trong cuộc di cư vào Nam năm 1954
mẹ tôi bị lạc bom chết trên đường ra Hải Phòng để đi tàu vào Nam. Tôi
được ông cha xứ đạo mang tôi theo vào Nam. Cũng là biển Thái Bình
Dương đã đưa tôi từ Bắc vào Nam. Dân làng tôi lại định cư tại nột làng
ven biển tiếp tục nghề ngư phủ. Trong cuộc chiến vừa qua tại Việt Nam
tôi là một người lính Nhảy Dù của miền Nam. Ngày cuối cuộc chiến năm
1975, đơn vị tôi được di tản qua Mỹ bởi Đệ Thất Hạm Đội của Mỹ Quốc
cũng bằng biển Thái Bình Dương.
Hình như biển và tôi không xa nhau được. Tôi biết bệnh ung thư dạ dày
của tôi đã đến thời kỳ chót và tôi muốn trở về với biển khi còn kịp. Đây
là việc tôi nhờ cô: tôi để lại số tiền sau bao năm làm việc cho một phụ nữ
Việt Nam tên là Tô Thụy Thu Thanh. Bà ta dạy học tại xứ đạo An Hạ, tỉnh
Bình Tuy, nước Việt Nam từ 1960. Sau đó tôi không rỏ lưu lạc về đâu khi
đơn vi của tôi di tản qua Mỹ vào cuối tháng 4 năm 1975. Có người nói bà
Thanh vượt biên vào năm 1980 rồi không biết tin tức gì thêm. Nếu cô liên
lạc được với bà Thanh thì đây là di chúc tôi để lại cho bà ấy. Nếu không
được xin cô hảy chuyển số tiền này cho cô nhi viện An Hạ.
Cám ơn những săn sóc và cảm tình cô dành cho tôi.
Người y tá lặng lẽ đặt lá thơ xuống bàn, tiến đến cửa sổ nhìn ra phía xa
ngoài kia của biển. Hình như khuôn mặt người đàn ông Á Châu hiện ra
trong làn nước xanh cũa biển với nụ cười trên môi.
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191