Page 181 - MuDo67
P. 181


Ông ta là bệnh nhân ở kế phòng hắn. Thỉnh thoảng gặp nhau tại vườn
hoa hoặc phòng giải trí của bệnh viện. Qua câu chuyện hai người trở nên
thân thiện. Bill và hắn thân nhau vì cùng có một chung một dĩ vảng của
chiến tranh, cuộc chiến Việt Nam. Theo lời kể, Bill là một chú G.I. qua
Việt Nam năm 1967 – 1968. Ông ta thuộc đơn vị Lữ Đoàn 173 Độc Lập
Nhảy Dù của Mỹ. Khi biết hắn là lính Nhảy Dù của quân đội miền Nam
ông ta hay nhắc lại những ngày tháng chiến chinh, những hảnh diện oai
hùng của người lính Nhảy Dù và nhiều, nhiều lắm. Hắn cũng thích trò
chuyện với ông ta để nhớ lại thời tuổi trẻ ngông nguênh ngang tàng của
thằng lính Dù.
“Hải. Tao ước gì được chuồn ra kia chui vào mấy cái bar uống cho đã.”
“Bãi biển ngoài kia làm tao nhớ China Beach ở gần Đà Nẵng.”
“Anh làm cái gì ở cái chổ thần tiên đó.”
“Tao được hai ngày phép ân thưởng hành quân. Thật là tuyệt.” Ngưng
một chút ông ta tiếp:
“Nếu ở bên này, trong thời bình thì hai ngày phép ở đó chẳng có là gì cả.
Nhưng hảy tưởng tượng mày đang ở môt nơi như hỏa ngục, ngày thì nóng
cháy da, đêm thì lạnh buốt. Đã vậy còn lo bị bắn sẻ, bị pháo kích, đầu óc
lúc nào cũng căng thẳng với sự chết chóc. Hai ngày phép ở China Beach
có phải là thiên đàng không?”
“Không sai. Tôi cũng đã có những cảm giác như vậy sau khi hành quân
được về Sài-Gòn nghỉ. Thôi thì uống rượu, đi bar, vũ trường, xuống xóm
tìm em út. Đủ mục vui.”
“Tao cũng thế. Hai ngày ở China Beach tao la cà, say ngiêng ngữa. Còn
mục gái thì khỏi nói. Này Hải có phải chúng mình phải ở hỏa ngục thì mới
tận hưởng cái thú ở thiên đàng phải không?”
“Thôi đừng triết lý vặt nửa tôi không ham những cái hỏa ngục đó của
anh.”
Sự im lặng bỗng bao trùm hai người bạn. Hình như cả hai đang đưa hồn
về những nơi rừng núi
xa xăm thuở nào. Những nơi binh đao với bom đạn máu đổ của thưở chinh
chiến. Người đàn ông Mỹ bỗng lên tiếng:
“Tháng rồi tao có đi Washington DC dự lể Chiến Sĩ Trận Vong. Tao có đến
thăm các bạn tao ở bức tường Memorial Wall.” Buồn quá Hải ơi.”
Lại im lặng giửa hai người. Rồi ông ta tiếp trong câu hỏi:
“Tại sao tụi mày không có một cái như tụi tao?”
“Hả? Anh nói có cái gì? Cái gì là cái gì?” Giọng hắn bỗng trở nên giận
dữ, “Tụi tôi là những thằng lính thua trận. Không có vinh quang cho kẻ
bại trận anh hiểu không?”
Giọng người bạn Mỹ chùng xuống như năn nỉ:
“Tao xin lổi mày. Cá nhân tao và nhửng bạn lính của tao, tụi tao xin lổi
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186