Page 179 - MuDo67
P. 179


đùa. Tụi con gái chiếm một nửa sân một đám đang đánh thẻ, đám kia
đang chơi nhảy lò cò. Nửa sân khác tụi con trai ồn ào huyên náo hơn đang
tạt hình và đánh đáo bằng những đồng xu. Đây là một nhà thờ của một
xứ đạo mà hầu hết là dân di cư từ miền Bắc vào năm 1954 sau hiệp định
Geneve. Dân làng kéo nhau định cư tại ven biển để tiếp tục nghề đánh cá
mang theo từ Bắc. Sau vài năm lập nghiệp làng bắt đầu trù phú làm ăn nên
ra với sự chăm chỉ cần cù của dân làng. Nhà thờ đã được xây lại khang
trang mái ngói đỏ, tháp chuông cao tháp nhọn như hầu hết nhà thờ họ đạo
khác. Bên cạnh là trường tiểu học cũng mái ngói tường gạch và phía bên
kia là một căn nhà lớn hai tầng lầu của một cô nhi viện được điều khiển
bởi các bà Sơ.
Đang mãi mê theo cuộc chơi với bạn bè Hải bổng đứng lặng thinh
lắng nghe tiếng dạo dương cầm vọng ra từ nhà thờ.
“Ê Hải còi! Đến phiên mày tạt đó.” Một thằng nhóc có vẻ đầu đàn
nhắc nhở.
Chú nhóc Hải miễn cưởng tạt chiếc dép cao-su quai đã được vặn
chéo lại. Chiếc dép lướt qua đống hình cách một gang tay được đặt ở giửa
một ô vuông gạch bằng phấn trắng.
“Bộ mày bán cái tao hả Hải? Sao hôm nay mày tạt hình như củ
thìu biu của tao vậy. Mọi hôm mày tạt hay lắm tao mới cặp bồ với mày.”
Thằng nhóc to lớn nói.
“Tao không hứng hôm nay. Thôi mày bắt bồ khác đi chắc tao
nghỉ.” Nó đáp
“Ừ thôi nghỉ đi tao cặp với thằng Cung sún. Nó chỉ kiềng mặt mày
thôi.”
Lượm chiếc dép cao su, bẻ cái quai trở lại bình thường Hải lững thững
bước về hướng nhà thờ. Tiếng dương cầm vang lên mạnh hơn khi nó mỡ
cửa rón rén tiến về chiếc dương cầm bên cạnh bàn thờ. Mãi mê theo tiếng
nhạc người thiếu nử không thấy Hải đang rón rén bước vòng qua sau lưng
rồi đứng lặng thinh ngắm nhìn người thiếu nử. Mái tóc đen tuyền xỏa
ngang vai đang nhè nhẹ bay theo làn gió biển luồn vào từ cửa sổ có vẻ hòa
theo dịp nhạc của bài thánh ca. Hải đứng lặng thinh bất động với tia mắt
sùng bái một hình ảnh thiêng liêng nào đó.
“Sao em không đi chơi với bạn?”
Tiếng nói trong vắt vang lên khi tiếng nhạc ngưng mà tâm hồn nó vẫn như
còn đâu đâu. Giật mình Hải ấp úng:
“Dạ hôm nay em thấy mệt nên không ham.”
“Mệt lắm không? Để cô lấy thuốc cảm cho nhé.” Nó lắc đầu, “Dạ thôi.”
Thực ra nó chỉ muốn vào đây để được nhìn và trò chuyện cùng cô Thanh
khi nghe tiếng dương cầm trong nhà thờ. Cô đưa trái chuối và một ly trà
đá cho nó rồi dịu dàng nói:
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184