Page 174 - MuDo67
P. 174


Ngày nào Ba của tui cũng ngồi hàng giờ trước bàn thờ anh Hai, bàn thờ
hai bên còn thắp hai cây đèn cầy nhỏ với khói hương nghi ngút. Ba tui cứ
ngồi đó nhìn hình anh Hai tui hoài, lâu lâu người lại thở dài. Còn Má tui
cứ khóc nho nhỏ, có đôi lúc người như tức giận điều gì gào khóc kêu la
lớn tiếng hơn. Cây mận không còn trái đỏ nữa. Tui ngồi ủ rũ trên băng ghế
dưới tàng cây nhớ lại kỷ niệm, nhớ những lời dặn dò rầy la mà thương tiếc.
Nhà chỉ có hai anh em mà lần này anh bỏ đi luôn rồi. Người ta nói anh Đền
Nợ Nước, sao anh không sống để lo đền nợ, đền ơn cho Ba Má nữa chớ,
phải không anh Hai? Tui nhớ thương anh Hai tui quá, tui không kềm giữ
được những giọt nước mắt.
Nghe nói lúc này giặc từ miền Bắc cứ tràn vào tấn công miền Nam càng
ngày càng đông hơn. Sau cái chết của anh Hai, tui lại càng lo sợ cho người
yêu của tui nhiều hơn. Tui cứ thầm khấn vái, tui bị mất một người anh ruột
thịt rồi thì đừng để cho tui phải mất thêm một người thân yêu nào nữa hết.
Tui viết cho chàng... Tại sao kỳ vậy. Tại sao miền Nam của tui cứ bị người
ta tham lam muốn chiếm lấy? Tại sao không ai ở đâu thì cứ ở đấy, phải
dành giựt làm chi cho phải bị chết, kẻ xâm lăng người tự vệ làm cho máu
đổ, chết chóc, làm cho cha con chồng vợ phải xa lìa vĩnh viễn người thân
yêu của mình? Có lần trong thư anh viết, “những lúc không đụng trận anh
mới có thời giờ nhớ tới em, rồi nghĩ tới em anh lại đâm ra sợ hãi cái chết
đến với anh. Anh muốn thoát khỏi nơi nầy để chúng ta được mãi sống đời
bên nhau. Thật đó em ạ, nhớ tới em, thương nhiều lắm, rồi anh sợ chết,
anh muốn buông súng, nghĩ tới đấy anh lại thấy mình hèn nhát quá phải
không em? Nhưng đến khi đụng trận anh không thấy sợ cái gì cả, lúc đấy
anh cùng với các bạn đồng chiến đấu chỉ biết sát cánh bên nhau sống chết
bên nhau. Lúc đấy anh không còn nhớ tới em, anh chỉ biết anh đang chạm
mặt với kẻ thù, kẻ xâm lăng là phải chết và anh phải là kẻ sống. Trước kia,
Ba Mẹ anh đã phải lìa xứ Bắc vì không chấp nhận sống chung với Cộng
Sản, thế mà chúng vẫn không buông tha.


Ở Sàigòn chỉ biết có chiến tranh. Ở Saigon không thấy có chiến tranh, biết
có đánh nhau nếu khi đi ngang qua trên đường thấy những đám tang của
những người tử trận từ mặt trận nào đó, xác họ được mang về cho thân
nhân làm lễ an táng. Một nghĩa tử nghĩa tận. Một lần cuối cùng cho những
người sống lo cho người chết đi vào lòng đất. Một lần rồi thôi. Con người
ta có thể có nhiều lần làm đám cưới, nhiều lần lấy nhau, nhiều lần vui cùng
nhau trong cuộc đời. Nhưng chỉ có một lần chết. Một lần đám tang trong
cuộc đời. Những đám tang có hình người quá cố trong bộ quân phục đi
ngang qua trên đường đủ để cho mọi người biết chiến tranh đang đến mức
độ nào ở một nơi nào đó, rồi thôi. Có những đám tang không có người đội
khăn tang vì người chết còn quá trẻ, trong gia đình của người lính tử trận
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179